Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 176: Hung thần quái dị, Hổ Thứu chặn đường

“Chẳng lẽ là vì đám dân hoang dã kia?” Chu Chính trong lòng khẽ động, lên tiếng hỏi. “Ngươi nói đúng, chúng ta cùng dân hoang dã thù hằn chồng chất, Lạc Tuyết thấy cách chiến đấu của ngươi tương tự dân hoang dã, nên mới mời tiểu huynh đệ đến.” Đại thúc trung niên nói. Em gái ngươi, các ngươi làm thế này là bắt cóc đó nghe. Chu Chính thầm oán. Nhưng mà thời thế mạnh hơn người, hắn tỏ vẻ tương đối phục tùng. Trước mắt đã vào ổ gian, vẫn là thật thà một chút thì tốt hơn, với cả đại thúc trung niên đẹp trai kia trông đã biết là nhân vật hung hãn, thực lực còn cao hơn hắn gấp mấy lần. Đại thúc trung niên cười cười, tiếp lời: “Tiểu huynh đệ đã đến Tinh Gia Thôn chúng ta, không ngại ở lại vài ngày rồi hãy đi...... Hiện tại ngoài thôn có một con Hổ Thứu đang lượn lờ, đã làm bị thương không ít dân làng, giờ ra thôn rất nguy hiểm.” “Hổ Thứu.?” Mặt Chu Chính thoáng lộ vẻ do dự. Mấy hôm nay hắn lật xem không ít sách giới thiệu quái dị từ trong phủ thành chủ, gắng bù đắp kiến thức, trong đó có giới thiệu về Hổ Thứu. Hổ Thứu là một loài quái dị cường đại. Chúng có đầu như mãnh hổ, thân tựa chim ưng, giỏi dùng lửa tấn công, tốc độ cực nhanh, bởi vì thích ăn một loài hải thú tên là trưng hải thú nên quanh năm ẩn mình dưới biển, hiếm khi lên đất liền...... "Là quái dị cấp cướp à. Vậy thì khá là phiền phức đấy.” “Không, là Hổ Thứu ba đầu đã biến dị, thực lực đã đạt đến cấp hung thần rồi.” Đại thúc trung niên lắc đầu. “Cấp hung thần?” Chu Chính hoảng sợ, ở Trung Thổ Thần Châu, quái dị được chia làm bốn cấp bậc là cướp, họa, tai và du lịch. Theo nhận thức thông thường, cấp cướp đã là đỉnh cao của quái dị rồi, chúng có sức chiến đấu và khả năng phá hoại vô cùng lớn, thậm chí có thể gây ra một trận đại họa...... Tỷ như hỏa hoạn, động đất, sóng thần,... Nhưng Chu Chính biết, phía trên cấp tai họa còn có một cấp hung thần kinh khủng nữa! Thực ra nghĩ lại cũng dễ hiểu, quái dị cấp cướp dù khủng bố nhưng xét về thực lực cũng chỉ mạnh hơn võ giả lục phẩm bình thường thôi, khẳng định không thể so với võ giả ngũ phẩm được. Võ đạo Trung Thổ Thần Châu truyền thừa lâu đời, phía trên ngũ phẩm còn có tứ phẩm, tam phẩm, nhị phẩm, nhất phẩm, siêu thoát, thậm chí cả Thần Chi trong truyền thuyết! Nhưng dù như vậy, Trung Thổ Thần Châu cũng gần như bị quái dị ép đến bờ diệt vong. Cứ thế suy ra, cấp cướp sao có thể là đỉnh cao của quái dị được. "Ta còn phải dẫn đội đi tìm đánh giết Hổ Thứu, không nói nhiều nữa, Lạc Tuyết, nhớ sắp xếp chỗ ở cho vị tiểu huynh đệ này." Đại thúc trung niên chào Tinh Lạc Tuyết tỷ muội xong liền thong thả rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Chu Chính và hai chị em Tinh Lạc Tuyết. Chu Chính đột ngột nổi giận. Hắn nhìn về phía Tinh Lạc Tuyết, vẻ mặt đầy tức tối. “Mất công ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại cùng Hàn Ly gạt ta?” “Ai bảo ngươi đánh nhau giống dân hoang dã như vậy, đều tàn bạo, đẫm máu như thế. Hơn nữa ngươi có sao đâu?" Tinh Lạc Tuyết vội kêu oan. Trong phòng ánh đèn hơi tối, Tinh Lạc Tuyết hai tay vòng quanh, mắt long lanh nhìn có chút áy náy. Với lại dáng người nàng nhỏ bé, đứng lên chỉ đến vai Chu Chính, nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nếu ở thế giới hiện thực hẳn là còn đang đi học. Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ mà. Chu Chính mềm lòng. Hắn không tiếp tục so đo chuyện bị lừa gạt nữa, ngược lại hỏi: "Dân hoang dã là cái gì?" "Dân hoang dã là những người sống bên ngoài lãnh thổ Trung Thổ, theo ghi chép cổ, núi Linh Cữu và khu rừng bao la vô tận là cực bắc Trung Thổ, là giới hạn cuối cùng của vương triều Đại Càn." "Phía bắc núi Linh Cữu và rừng vô tận là vùng biển Tử Hồn người sống khó qua, có nhiều cự thú biển đáng sợ, nhưng thật ra nơi tiếp giáp giữa rừng vô tận và biển Tử Hồn vẫn có thảo nguyên và sa mạc, dân hoang dã sinh sống ở đó." "Những người đó thờ phụng các thần linh đồ đằng, làm việc không kiêng nể gì, ăn lông ở lỗ, đã vài lần xâm phạm Linh Cữu Sơn, muốn dựng trại trong Linh Cữu Sơn để khai thác tài nguyên từ khu rừng vô tận.” "Tinh gia chúng ta đã sinh sống ở khu rừng vô tận này nhiều năm, mà Linh Cữu Sơn là con đường duy nhất để giao thương với Linh Châu và các thành khác, nên mới sinh ra rất nhiều xung đột với dân hoang dã." Tinh Lạc Tuyết một hơi kể xong chuyện liên quan tới dân hoang dã. Chu Chính nghe ra vài điều từ những lời đó, vẻ mặt có vẻ đã nghĩ ra gì đó. Nguyên nhân tranh chấp của Tinh gia và dân hoang dã có lẽ còn liên quan tới việc Tinh gia cũng xem khu rừng vô tận và núi Linh Cữu như của riêng mình, không cho người ngoài đặt chân đến. Mình muốn dựng sơn môn ở Linh Cữu Sơn e rằng cũng phải qua ải Tinh gia trước đã. Nhưng đối diện với quái dị cấp hung thần, Tinh gia mở miệng đã là muốn săn giết, thực lực của thôn này xem ra cũng không yếu. Hắn lập tức cảm thấy Linh Cữu Sơn không dễ gì có được. Nhưng Chu Chính là người kiên nhẫn, thoáng cái liền bình tĩnh trở lại. "Đến đây rồi thì cứ an phận mà ở thôi...... Hay là cứ ở lại thôn mấy hôm quan sát rồi tính sau?" Nghĩ vậy, hắn đi theo Tinh Lạc Tuyết đến phòng của mình. Ngôi làng cổ quái tên Tinh Gia Thôn này nằm trong một thung lũng, tuy gọi là thung lũng nhưng do địa thế khá cao, nên núi Linh Cữu đen ngòm ở xa trông có vẻ mờ ảo. Một bên thung lũng là một mảnh ruộng đã khai khẩn, Chu Chính đảo mắt nhìn qua thì không khỏi giật mình. Thì ra ruộng có diện tích cả vạn mẫu đó trồng toàn là linh mễ huyết ngọc, thứ này được xem là tấc đất tấc vàng, không ngờ Tinh Gia Thôn lại trồng nhiều như vậy. Hơn nữa hắn còn phát hiện một chỗ quái lạ. Nơi này khác hẳn các thôn khác, mọi người ở đây hầu hết đều sống rải rác khắp thung lũng, dường như mỗi nhà đều giữ một khoảng cách nhất định. Tinh Lạc Tuyết dẫn Chu Chính đi xuyên qua đám người, chẳng mấy chốc đã đến trước một ngôi nhà gỗ, chỉ vào căn phòng rồi thoải mái nói: “Chỗ này tạm cho ngươi ở nhé, ta và tỷ tỷ ở lại phòng ban nãy, có gì ngươi cứ đến tìm ta." “Kia....Sao tỷ tỷ ngươi lại có nhiều đồ cổ quái thế?” Thấy Tinh Lạc Tuyết định quay người đi, Chu Chính không kìm được tò mò mà hỏi. Tinh Lạc Tuyết có chút khó hiểu, nàng hơi bối rối giải thích: “Vì tỷ tỷ ta là cơ quan sư mà, cơ quan sư chẳng phải đều thế sao?" Hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh. Chu Chính cảm thấy, hai tỷ muội Tinh Lạc Tuyết có vẻ hơi hiểu lầm về nghề cơ quan sư. Cơ quan sư nào lại đi nghiên cứu còng tay tuyệt vọng, bao bịt miệng im lặng, kéo cắt gân,... A, có lẽ cũng có, còn là khá nhiều là khác....... Hắn nghĩ ngợi. Nhìn Tinh Lạc Tuyết rời đi, Chu Chính quay người đẩy cửa phòng. Nhà gỗ không lớn, kết cấu rất đơn giản, sau khi vào cũng chỉ có một gian, bên trong có giường và bàn cùng một vài vật dụng gia đình đơn giản. Rõ ràng căn phòng có người định kỳ dọn dẹp, đồ đạc trong nhà không có bụi bặm, chăn nệm trên giường cũng là đồ mới. Chu Chính theo thói quen kiểm tra phòng, xác nhận không có cơ quan kỳ quái thì mới kéo ghế ngồi xuống, lấy cuốn sách tìm được trong đồ vật của Tiểu Quyên ra. Sách rất dày, bìa màu đen, nạm nhiều loại bảo thạch, vô cùng hoa mỹ. Trên bìa sách viết mấy chữ: [Gợi ý cho hậu nhân — Tự bạch của một vị võ giả siêu thoát] Chu Chính tinh thần chấn động. Một võ giả cường đại cảnh giới siêu thoát sẽ để lại lời cảnh báo như thế nào cho hậu thế? Hắn nóng lòng mở cuốn sách ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận