Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 4: Thổi rớt huyết nhục phong

Chương 4: Thổi rớt da thịt, họa phong và sinh mạng cái nào quan trọng hơn? Chu Chính không chút do dự chọn sống, Phong Ma Chùy pháp thì cứ là Phong Ma Chùy pháp thôi, thử nghĩ ở góc độ khác, vung chùy lớn nện người cũng có cảm giác phết chứ. Chu Chính lấy bí kíp ra xem qua một lượt, trước mắt lập tức hiện ra khung nhắc nhở. "Ngươi đã đủ điều kiện hạn chế, có muốn dùng 10 điểm hồn lực để học 【 Phong Ma Chùy pháp 】 không?" À... thì ra hồn lực dùng như vậy, Chu Chính bừng tỉnh ngộ, chọn đồng ý, 【 Phong Ma Chùy pháp 】 lập tức biến thành ánh sáng trắng chui vào đầu hắn, bí kíp trong tay cũng biến mất. Vô vàn chiêu thức chùy pháp tràn vào não, hắn thấy choáng váng, sau đó khôi phục lại bình thường. Chu Chính có chút chưa thỏa mãn, cảm giác học tập nhanh quá sướng, làm hắn lâng lâng, lại mở bảng thuộc tính ra xem, cột kỹ năng cuối cùng không còn trống rỗng, phía sau xuất hiện 【 Phong Ma Chùy pháp 】 Lv1, khí huyết cũng từ 11 thành 16. Ừ, ta thấy mình mạnh mẽ hơn rồi, từ một đêm một lần thành một đêm hai lần. Nghĩ gì vậy, ta đây là nam nhân một đêm chín lần đấy! Vậy trò chơi dạo chơi ở đây chấm dứt, Chu Chính phải tính tiếp trò chơi kế tiếp. Tiến lên nào, nhiệm vụ chính tuyến! Không khí hoàn toàn yên tĩnh. Cái trò chơi quái gì thế này, độ tự do cao quá vậy? Hắn hơi nhỏ nhặt oán niệm. Ngay lúc này một cơn gió thổi vào miếu hoang, ngọn lửa yếu ớt tắt ngóm, miếu hoang lại rơi vào bóng tối. Người trong bóng tối sẽ thiếu cảm giác an toàn. Chu Chính nghe tiếng gió như quỷ khóc sói gào, vô thức rùng mình. Hay là cứ thoát game trước, tìm c·ô·ng lược nghiên cứu đã rồi tính tiếp. Chu Chính nhấn vào nút rời đi. "Hệ thống nhắc nhở: Ngài không ở khu an toàn, vui lòng đến khu an toàn để rời game, cưỡng chế thoát game sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng." Chu Chính liên tục hủy, hắn dùng đầu ngón chân cũng đoán được, cưỡng chế rời đi hậu quả chắc chắn là nhân vật t·ử v·ong. Dù không biết nhân vật t·ử v·ong trong 【 Ác Mộng Thế Giới 】 sẽ bị trừng phạt ra sao, nhưng hắn không muốn thử. Nằm một lúc, thương thế trên người đã hồi phục, hắn từ dưới đất bò dậy. Hắn không muốn ở đây thêm giây phút nào, sợ gặp lại quái quýt, hắn hiện giờ mang 【 Quỷ Trớ: Giá Y 】 chắc chắn điểm cừu h·ậ·n của quái quýt đang cao ngút trời. Mà lại, trong miếu đổ nát đánh nhau một hồi, đã thủng lỗ chỗ gió lùa tứ phía, giờ đây chỗ này lạnh như hầm băng. Đứng lên vận động vài cái, xoa dịu tứ chi đang cứng đờ, Chu Chính nhìn thanh k·i·ế·m bản lớn bị đốt đen. Hô hô! Chu Chính rút k·i·ế·m bản lớn ra, vung hai lần. “Trọng lượng ổn, khá vừa tay.” “Có nên tìm chỗ nào dung thanh k·i·ế·m bản lớn, đúc thành chùy không nhỉ?” Trong đầu bỗng loé lên ý nghĩ kỳ quái. “Thôi vậy, đây là di vật của Yến đại hiệp, nếu không ai đòi ta thì sẽ đi tìm chỗ dung.” Hắn nhanh chóng quyết định, rồi cõng lên hộp sách, mang theo k·i·ế·m bản lớn, sải bước ra khỏi miếu hoang. Hô hô hô! Gió lạnh thổi vào người Chu Chính. Gió dữ quá, thổi người tê cóng cả lên, da thịt trần bên ngoài mất hết cảm giác. Không biết có phải ảo giác không, hắn cảm thấy trong người có dòng lực lượng yếu ớt, giúp hắn chống lại gió lạnh. Chu Chính gồng mình bước tiếp mấy bước. Tê. Đột nhiên khuôn mặt cứng đờ có chút ngứa ngáy, Chu Chính không nhịn được đưa tay gãi. Rắc. Một thứ gì đó rơi xuống đất, còn bám một ít vào tay. Chu Chính đưa tay lên xem xét. “Da!?” Trên tay hắn lại là một miếng da dính máu, có điều máu đã đông lại thành băng. "Chạy về!" Thân thể hắn nhanh chóng di chuyển, nhanh chóng chạy về phía miếu hoang. Chưa đến 2 giây, Chu Chính xông vào miếu hoang, trên người không ngừng bị gió thổi rụng da thịt, hắn không hề thấy đau, chỉ hơi ngứa ran tê tê. Trốn sau bức tường một lát, cảm giác đau rát mới truyền đến từ da trên người, 【 Khôi phục siêu tốc 】 bắt đầu có tác dụng, miệng vết thương trên người hắn vừa tê vừa ngứa. Vết thương đang khép lại. Đây là loại gió tà môn gì, mà lại thổi rớt cả da thịt! Chu Chính hơi mộng mị. Thế giới này quá nguy hiểm, không nói đến quái vật mạnh, đến cả gió cũng khủng khiếp như vậy, nếu không phải hắn phát giác sớm, với lại có 【 Khôi phục siêu tốc 】thì đã bị gió thổi c·h·ết từ lâu. Chu Chính cẩn thận kiểm tra vết thương, rất nhanh phát hiện. "À, gió này chỉ tác động lên da thịt trần, nếu có quần áo che thì sẽ không sao?" Chu Chính có chút kinh ngạc. Hắn không hề biết, thứ có tác dụng phòng hộ không phải quần áo, mà là 【 Khôi phục siêu tốc 】 của hắn. Chỉ là năng lực này còn quá yếu, nên cần quần áo che chắn trực tiếp để khỏi bị gió thổi mà thôi. Chu Chính không hiểu rõ nguyên lý, nhưng hắn sẽ không ngốc mà lao đầu vào chỗ chết, hắn nhanh chóng có chủ ý. Chu Chính nhìn bộ râu quai nón vẫn đang ghim trên tường. May quá vẫn còn chút vải thừa. Nghĩ đến liền làm, hắn xé một chút vải từ quần áo trên râu quai nón, rồi tiện tay dùng cỏ dại và đá vụn vùi bộ râu quai nón xuống, coi như cho nó nhập thổ vi an, tránh cho phải phơi thây nơi hoang dã. " Yên nghỉ nhé, đừng cảm ơn ta." Chu Chính khoát tay với t·hi t·hể râu quai nón. Mấy phút sau, mang theo khăn trùm đầu tự chế và găng tay, Chu Chính trang bị đầy đủ lần nữa ra khỏi miếu hoang. Hô hô hô! Gió lạnh vẫn như cũ rét buốt. Chu Chính thăm dò đứng ở nơi không có mái che, gió thổi quần áo hắn bay phấp phới. Chu Chính trong lòng lặng lẽ đếm. Một, hai, ba... Ba mươi, bốn mươi, năm mươi. Hắn xác nhận là không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chỉ cần làm tốt công tác phòng hộ, thì vấn đề sẽ không lớn, trừ việc hơi lạnh ra. Yên lòng, Chu Chính nhìn quanh ra phía ngoài, trước miếu hoang không có đường, cỏ dại um tùm, nhưng có rất nhiều dấu chân bị giẫm đạp lên. Hắn theo dấu chân đi ra phía ngoài, chưa đi được mấy bước, hắn thấy một con đường nhỏ lát đá xanh. Chỗ này có lẽ là giữa sườn núi, hai đầu con đường đá xanh đều khuất trong bóng tối, mờ mịt không thấy điểm cuối. Chu Chính nghĩ nghĩ, quay người xuống dốc. Dựa theo lẽ thường tình, khu dân cư thường ở chân núi hoặc là đồng bằng, người bình thường không ai lên núi ở. Chu Chính dọc theo con đường đi xuống, hai bên là cây cối cao lớn, vỏ cây nhăn nhúm như da người già, hắn chưa từng thấy loại cây nào như vậy, lá cây có hình dáng đặc biệt kỳ quái, hơi giống bàn tay người. Ánh trăng đỏ nhạt soi xuống, làm cảnh vật xung quanh đặc biệt rùng rợn. Chu Chính có cảm giác như đang đi trong địa phủ. Hắn kiên trì đi tiếp, gió càng lúc càng mát, bên tai văng vẳng tiếng cười ha ha, tiếng khóc ai ai như quỷ khóc. Bá! Chu Chính cảm thấy toàn thân có mười vạn tám nghìn sợi lông tơ cùng dựng đứng cả lên. Các cụ thường bảo, thà nghe quỷ khóc, còn hơn nghe quỷ cười. Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Chu Chính cảm thấy mình càng chạy càng chìm, càng chạy càng hoảng. Đúng rồi, có thể hát để tăng thêm dũng khí. Nghĩ là làm, hành động của Chu Chính luôn nhanh hơn suy nghĩ, hắn lập tức gào to rách cả họng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tạo tư thế oai vệ. “Chân trời xa xăm là tình yêu của ta, núi xanh trùng điệp dưới chân hoa đang nở, nhịp điệu gì là lắc lư nhất nha, giọng hát gì mới thoải mái nhất” Tiếng hát chói tai còn khó nghe hơn cả quạ kêu, vang xa tận phía sau lưng... Hát xong, hắn cảm thấy gió không còn lạnh nữa, bên tai cũng chẳng có tiếng quỷ cười nữa, thế giới trở nên hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, còn có chút phấn khích. Quả nhiên, suy cho cùng cũng là vấn đề về tâm trạng của mình thôi. Ta vẫn chưa đủ trưởng thành rồi. Chu Chính thở dài. Chu Chính vừa hát vừa đi đường, rất nhanh nhìn thấy cuối con đường đá xanh có một tấm gỗ. Trên tấm gỗ viết ba chữ Thôn Đồng Cỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận