Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 96: Thành chủ vấn trách

Chương 96: Thành chủ vấn trách
Chu Chính vừa ấn mở giao diện hệ thống, liền thấy mấy dòng chữ.
“Tên vật phẩm: Minh Hà Hàn Thạch.”
“Thuộc loại vật phẩm: Kỳ vật.”
“Thuyết minh vật phẩm: Quanh năm nhận thấm nhuần của Minh Hà mà sinh ra linh, có thể mở ra nơi thí luyện 【Âm Sát Hà】 trong trụ sở tông môn.”
“Hệ thống nhắc nhở: Nơi thí luyện là kiến trúc đặc thù của tông môn, cần mở ra ở nơi âm sát.”
Chu Chính khẽ “Ồ” một tiếng. Không ngờ viên Minh Hà Hàn Thạch này lại có thể sinh ra kiến trúc đặc thù của tông môn, hắn hiếu kỳ ấn mở giới thiệu tương ứng.
“Kiến trúc đặc thù: 【Âm Sát Hà】.”
“Phẩm giai kiến trúc: Cấp phổ thông.”
“Đặc tính kiến trúc: Mỗi tháng tự nhiên sinh sôi 100 con hoạt thi cấp trắng du lịch, 3 con hoạt thi cấp đen du lịch thống lĩnh, quái dị chỉ có thể hoạt động trong huyễn cảnh của Âm Sát Hà.”
“Phật linh hộ pháp: Thi bà (cấp đen tai / cực độ hư nhược).”
Minh Hà Hàn Thạch có thể mở ra huyễn cảnh thí luyện, quái dị sinh ra trong nơi thí luyện có rất nhiều tác dụng. Đầu tiên, có thể làm nơi tu luyện của đệ tử, dùng thực chiến ma luyện đệ tử. Thứ yếu, chỉ cần có pháp môn thích hợp, liền có thể tế luyện những quái dị này thành phật binh. Điểm này mới là điều Chu Chính coi trọng nhất. Binh này không phải binh kia. Phật binh là binh chinh chiến sát trường, là lính tác chiến hộ đạo của phật môn.
“Mặc dù tạm thời không có lợi ích thực chất gì, nhưng về sau có rất nhiều lợi ích, không biết sau khi tế luyện phật binh có thể đưa đến thế giới hiện thực hay không.”
Chu Chính trợn mắt, ý tưởng đột phát. Đúng rồi, còn có cả thi bà không hiểu sao trở thành phật linh hộ pháp.
“Thi bà, ra đi.” Chu Chính gọi.
Một con thi trùng lớn chừng ngón tay từ trong Minh Hà Hàn Thạch bay ra, biến thành hình dáng một thi bà nhỏ nhắn, đứng trên đầu ngón tay Chu Chính. Nó vì chữa thương mà tiến vào Minh Hà Hàn Thạch, không ngờ vật phẩm này lại bị Chu Chính có được, vậy mà trở thành kiến trúc đặc thù của tông môn Đại Lôi Âm Tự. Thế là nó cũng đành chịu số phận, biến thành phật linh hộ pháp.
Chu Chính nhìn thi bà ỉu xìu buồn bã, nhịn không được cười nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
“Khác gì với chết đâu.” Thi bà khổ sở nói. Nó là quái dị cấp đen tai, có thể gây ra tai ương cho vong giả, vốn là một tồn tại cường đại, bây giờ thực lực mười phần không còn một, còn phải đi ăn nhờ ở đậu.
Khi tiến vào Minh Hà Hàn Thạch, nó sinh ra giác ngộ, nhưng khi thực sự phát sinh, nó vẫn khó mà khống chế sự cô đơn và khổ sở trong lòng.
“Thi nhỏ à.”
“Đại nhân, ngươi gọi Tiểu Quyên đi.” Thi bà nhíu mày nói, thi nhỏ thật khó nghe. Tiểu Quyên là tên thi bà lúc còn là người. Nó vốn định nói lại một câu, “không biết nói chuyện thì ngậm miệng”, nhưng cân nhắc đến mối quan hệ và địa vị của hai bên bây giờ, nó ngoan ngoãn nuốt những lời này về trong bụng.
“Tiểu Quyên à, ngươi cũng đừng quá bi quan, ngươi cần tài nguyên gì để khôi phục thương thế, ta giúp ngươi nghĩ cách.” Chu Chính an ủi.
“Đa tạ đại nhân, huyết nhục hoặc là khoáng thạch, dược thảo thuộc tính Âm đều có thể giúp ta khôi phục nhanh chóng.” Thi bà nói lưu loát.
Nghe thấy Chu Chính nguyện ý giúp nó khôi phục thương thế, nó lập tức phấn chấn. Thực ra nó dựa vào âm sát khí của Minh Hà Hàn Thạch cũng có thể khôi phục, nhưng ai mà ghét bỏ việc thương thế mau lành đâu? Huyết nhục có thể tùy duyên, khoáng thạch dược thảo thuộc tính Âm có thể sưu tập một chút.
Chu Chính thầm nghĩ. Sau khi trấn an vài câu, Chu Chính có chút hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào khi ở trong Minh Hà Hàn Thạch?”
“Bên trong có một mảnh đất màu đen. Có một dòng sông rộng lớn, chỉ có điều tầm mắt của ta ở bên trong rất kỳ lạ, giống như không bị hạn chế hình thể.” Thi bà làm vài động tác ưỡn ngực, có vẻ muốn biểu đạt ý bát ngát.
Chu Chính gật đầu, chắc là giống với khí linh, tháp linh.
Nói chuyện vài câu, Chu Chính hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất. “Vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi đó?”
“Là cây vương hẹn ta cùng nó liên thủ, đánh giết cự linh vương để cướp đoạt thiên thần chi huyết.” Thi bà nói hết những gì mình biết cho Chu Chính.
Phụ cận Cửu Nguyệt Thành có tổng cộng ba quái dị cường đại, theo thứ tự là thi bà, cự linh vương, cây vương, bọn chúng riêng chiếm cứ Linh Cữu Sơn, Bạch Vân Sơn và rừng rậm đen, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng vài ngày trước, ở sâu trong Bạch Vân Sơn xảy ra địa chấn, một loại bảo vật lại xuất hiện, bị cự linh vương lâu đài gần đó thu được. Bảo vật này khi xuất hiện trên đời đã tán phát ra hơi thở hoang cổ, vừa lúc bị thi bà đi dạo ở gần đó cảm nhận được, nó lập tức căn cứ vào hơi thở phán đoán đó là thiên thần chi huyết.
Thiên thần chi huyết là huyết dịch thất lạc của quỷ tổ. Nếu như cất giữ bên mình, ngày ngày cảm ứng, có cơ hội thu được truyền thừa của quỷ tổ, mà nếu nuốt trực tiếp, có thể vô điều kiện tăng lên một cấp thực lực.
Vì thiên thần chi huyết, thi bà mấy lần đánh lên Bạch Vân Sơn, nhưng cự linh vương nương theo cấm pháp bảo vệ địa lợi, khiến thi bà thất bại.
Cây vương không biết làm sao, cũng biết chuyện thiên thần chi huyết, nó hẹn thi bà cùng nhau ra tay đánh giết cự linh vương, cướp đoạt thiên thần chi huyết, thi bà sau khi cân nhắc liên tục thì đồng ý. Về phần vì sao nó lại nhanh chóng chạy tới nơi này, là vì lúc đó nó đang mai phục đám thi binh của mình ở Bạch Vân Sơn, mà Bạch Vân Sơn thì lại rất gần nơi đây...
“Vậy ta có thể khống chế đám thi binh của ngươi không?” Chu Chính hưng phấn hỏi.
“Đương nhiên là có thể.” Thi bà nói chắc như đinh đóng cột.
“Thế nhưng mà... Ta để bọn thi binh chôn dưới đất, nên chúng đã rơi vào trạng thái ngủ say, hiện tại năng lực của ta không đủ để đánh thức chúng.” Thi bà lúng túng nói.
Khóe miệng Chu Chính giật giật mấy lần. Thi binh từ dưới đất chui lên, đúng là có ác thú vị… Xem ra trước mắt thi bà vẫn chưa có tác dụng gì.
Hắn thu thi bà vào Minh Hà Hàn Thạch, lại một lần nữa vận chuyển 【Ngũ Tướng Thần Biến】, thuận đường bay ra ngoài.
Một đường đi vào mặt đất vô cùng suôn sẻ, hắn đi về phía thôn. Bởi vì không có nguồn ô nhiễm, đám hoạt thi nhao nhao ngã lăn. Hoạt thi quái dị một phần là người sống dị hóa, cũng có một phần do Minh Hà Hàn Thạch sinh ra.
Chu Chính vừa vào thôn, Công Tôn Đại Trùng, Chư Cát Đăng đã dẫn theo đội ngũ tiến lên đón, lát sau, lão thôn trưởng cũng tới.
“Ta đã giải quyết nguồn ô nhiễm của địa huyệt, nơi này sẽ không sinh ra hoạt thi nữa, nhưng ta đề nghị các ngươi nên lấp kín hoàn toàn địa huyệt, rồi chuyển đi xa nơi này.” Chu Chính nói với giọng điệu trịnh trọng.
Lão thôn trưởng mặt đầy cảm kích, nhưng khi nghe đến việc muốn chuyển đi xa nơi này thì có chút chần chờ.
Chu Chính không nói thêm gì. Hắn không phải là đấng cứu thế, thật sự là không quản được quá nhiều.
Thanh Thủy thôn cách Bạch Vân Sơn không xa, bọn họ thuận lợi đi tới dưới chân Bạch Vân Sơn. Nơi đây vốn có một cái phường thị tiếp tế cỡ nhỏ, nhưng bây giờ đã hoang phế.
Chu Chính nhìn cảnh tượng đổ nát thê lương cùng những đống xương trắng, thở dài, phân phó huynh đệ mình chỉnh đốn lập doanh trại. Nói về kỹ năng sinh tồn dã ngoại, những thổ phỉ tiền thân của hắn, và bây giờ là các huynh đệ trinh sát doanh thực sự không có gì để nói, chỉ trong một thời gian ngắn đã dựng lên không ít lều vải.
Sau đó chính là chờ đợi đại quân tru quỷ tới đây. Mãi đến tận buổi tối, đại quân tru quỷ mới chậm rãi tới.
Chu Chính nhíu mày nhìn. Vì trước mắt đại quân tru quỷ hoàn toàn là một đám bại quân, đây là có chuyện gì?
Sau khi đại quân tru quỷ dựng doanh trại tạm thời xong, rất nhanh có một quan truyền lệnh tới truyền lệnh.
Tuyên trinh sát doanh Chu Chính đến trung quân đại trướng, thành chủ muốn đích thân hỏi tội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận