Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 323: Tà Thần nghệ ngữ, giáng thế tiên đoán

Âu Dương Hào luôn tự xưng là nhà tư bản. Đối với một tên nhà tư bản mà nói, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, hắn có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào để thúc đẩy việc này. Tỉ như một vài thủ đoạn đặc thù. Hắn thấy mình bỏ ra món tiền khổng lồ để kết giao với hai vị siêu phàm giả. Năng lực của hai người này hắn đã thấy tận mắt, thủ đoạn của bọn hắn quỷ thần khó lường, tuyệt đối là cao nhân trong các cao nhân. Hắn còn cố ý điều tra bối cảnh của Diệp Thần, phát hiện bất quá là một kẻ đáng thương không quyền không thế, hắn muốn chơi chết loại người này chỉ là chuyện vài phút. Đối phó loại người này tuyệt đối là thời cơ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, vì lần giao dịch này, hắn còn động tay động chân lên camera trong bao sương, đảm bảo mọi chuyện đều vạn vô nhất thất. Hai gã nam tử áo đen liếc mắt gật đầu với Âu Dương Hào. Đây là ám hiệu đã ước định cẩn thận giữa bọn họ, ý là có thể động thủ, không có nguy hiểm. Âu Dương Hào trên mặt lại lần nữa nở nụ cười. “Không thương lượng sao?” “Không thương lượng.” “Ngươi thật không suy nghĩ chút nào?” “Không cần suy tính.” “Tốt thôi, thật ra ngươi nên đồng ý với ta, thật đáng tiếc.” Âu Dương Hào đứng dậy từ chỗ ngồi, tựa hồ đang thấy tiếc hận cho Chu Chính, “Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng đi.” Trong rạp hoàn toàn im lặng. Chu Chính có chút khó hiểu nhìn Âu Dương Hào: “Tiếc cái gì?” “Không có gì, không có gì.” Âu Dương Hào trên mặt lộ ra vẻ khó xử, hắn liếc mắt ra hiệu cho hai người bên cạnh. Nhưng mà hai gã nam tử áo đen vẫn giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo, không hề nhúc nhích. Âu Dương Hào lại nhìn lần thứ hai. Lần thứ ba. Lần thứ tư. “Ngươi đừng nhìn nữa, bây giờ bọn chúng không dám động.” Nhìn vầng trán Âu Dương Hào đổ mồ hôi lạnh, giọng Chu Chính trầm trầm vang lên. Âu Dương Hào lúc này mới phát giác tình hình có chút không ổn, hắn phát hiện hai gã nam tử áo đen bên cạnh sắc mặt trắng bệch, mắt lộ vẻ hoảng sợ, thái dương cũng đang túa ra mồ hôi lạnh. “Ngươi, là ngươi. Sao có thể như vậy được, ta đã điều tra thông tin của ngươi rồi.” Chu Chính không trực tiếp trả lời câu hỏi của Âu Dương Hào. “Quả nhiên, máu của nhà tư bản đều là một màu đỏ tươi, ta vốn cũng có mấy phần thành ý.” Với cấp bậc hiện tại của Chu Chính mà nói, Ngự Ma giả cấp tai trước mặt hắn hoàn toàn không đáng kể, hắn chỉ hơi phóng ra một tia khí tức Không Chi, liền khiến hai gã Ngự Ma giả như lâm đại địch, run cầm cập. Hắn vuốt cằm, có chút không thú vị nhìn Âu Dương Hào đang sợ tới xanh cả mặt. “Thật là phiền phức, ngươi nói ta nên xử lý ngươi thế nào đây, ném xuống đường à? Hay là nghiền thành thịt vụn luôn?” Nhìn khuôn mặt Âu Dương Hào dần mất hết huyết sắc, Chu Chính vô cùng vui vẻ. Lúc này, Huyết Hà từ trong người Chu Chính chui ra ngoài. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng phủ sương, ngữ khí trầm trầm. “Chủ nhân, giao cho ta đi, ta có thể thu hồn bọn chúng vào trong Thần khí, đến lúc đó tuyệt đối có thể tùy ý chúng ta sai khiến.” Chu Chính liếc mắt nhìn cái camera bị động tay động chân. “Được, giao cho ngươi.” Sau khi biến Âu Dương Hào bọn người thành "người một nhà", cuộc đàm phán sau đó liền vô cùng thuận lợi. Cuối cùng Chu Chính cũng ký kết với Sân đấu Tinh Không một bản hợp đồng mở rộng game, theo quy định trong hợp đồng, 【Bỉ Ngạn】 được hưởng tài nguyên mở rộng trang đầu của Sân đấu Tinh Không trong vòng ba tháng, đồng thời nhận được một loạt sự hỗ trợ về lưu lượng hiển thị, con đường mở rộng... Bản hợp đồng này không hề hà khắc, bởi vì Chu Chính đã cân nhắc đến việc phía sau Âu Dương Hào còn có không ít cổ đông, hắn lo sợ làm quá sẽ gây ra sự nghi kỵ của các cổ đông khác. Nhưng Chu Chính tin tưởng, chỉ cần có Âu Dương Hào “người một nhà” ở đây, thì nguồn tài nguyên mà 【Bỉ Ngạn】 âm thầm có được chắc chắn sẽ không thiếu. Bước ra khỏi khách sạn, Chu Chính nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Hợp tác với Sân đấu Tinh Không chỉ là một bước nhỏ mà hắn phóng ra mà thôi, trong tương lai, hắn muốn mở rộng game này đến toàn thế giới, để mọi người có thể thực hiện tự do chơi game, được chơi một game lương tâm không cần nạp tiền cũng có thể mạnh lên như 【Bỉ Ngạn】. “Game đã đi vào quỹ đạo mở rộng rồi, ta cũng nên về nhà thăm một chút, tiện thể xem Tiểu Dạ thế nào.” Chu Chính đắc ý, trong lòng cảm giác như vinh quy bái tổ. Thời gian này hắn ăn ở đều tại phòng trọ mà Diệp Thần thuê, tính ra đã có tầm một tháng chưa về nhà. Hắn tìm một nơi yên tĩnh không người để tháo ngụy trang, sau đó gọi xe đi về nhà. Một đường không nói chuyện, Chu Chính rất nhanh đã đến trước cửa nhà. Mở cửa bước vào, trong phòng vô cùng yên tĩnh. “Kỳ lạ, Tiểu Dạ đâu?” Chu Chính đi vòng quanh trong phòng, phát hiện Tiểu Dạ đang ngủ trưa trên giường, miệng nhỏ chu lên rất đáng yêu. Khi nghe Huyết Hà nói trong người Tiểu Dạ ẩn chứa một tia ác ý, tuy ngoài miệng Chu Chính không nói gì, nhưng trong lòng đã âm thầm để tâm, nhưng lúc này khi nhìn thấy bộ dạng Tiểu Dạ đang ngủ say đáng yêu, một tia bất an trong lòng hắn cũng biến mất. “Tiểu Dạ đáng yêu như vậy, làm sao có thể bị ô nhiễm được chứ, có lẽ là do ta quá lo lắng. Mà hơn nữa, Cổ Phật Kinh đến từ truyền thừa của Phật Tổ, phong ấn của nó chắc sẽ không sai lầm.” Chu Chính mỉm cười. Bỗng nhiên con ngươi hắn co lại, hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Dạ trở nên vặn vẹo mà dữ tợn, miệng há ra không khép lại, nhưng quỷ dị là lại không có âm thanh phát ra. Nhưng kỳ lạ là, những thanh âm nghệ ngữ như điên cuồng, như la hét lại vang lên trong lòng Chu Chính. “Hắc ám chi mẫu...cuồng nhiệt...Thờ phụng...Quyền hành” “Đại hải... Hỗn độn quyến giả…” Chu Chính theo bản năng lùi về sau một bước, cái âm thanh nghệ ngữ làm người ta bực bội kia cũng đột nhiên im bặt. Hắn sững người một lát, lại lần nữa tiến tới gần, những âm thanh nghệ ngữ lại vang lên lần nữa. “Đây là...” Sắc mặt Chu Chính thay đổi, nhìn về phía Tiểu Dạ: “Quả nhiên, nàng đã bị ảnh hưởng bởi Nữ Sĩ Bóng Tối, có điều ảnh hưởng này rất yếu, nên ta không phát giác được.” Hắn hiểu tại sao mình bình thường không phát hiện ra. Bởi vì Nữ Sĩ Bóng Tối đã không tiếc đưa ra một tia ý thức cực kỳ yếu ớt, âm thầm gây ảnh hưởng đến Tiểu Dạ, loại ảnh hưởng này quá mức yếu ớt, cho nên Chu Chính không hề phát giác. “Nữ Sĩ Bóng Tối muốn làm gì, mà ta phải ngăn cản bằng cách nào đây?” Đầu óc Chu Chính nhanh chóng xoay chuyển. Lúc này Huyết Hà đột nhiên từ trong người Chu Chính xuất hiện. “Chủ nhân, ta phát hiện Nữ Sĩ Bóng Tối không hề giải trừ phong ấn, nàng chỉ là dùng ngoại lực giúp đỡ để thoát ra được một tia ý thức mà thôi.” “Ngoại lực, ngoại lực gì?” Chu Chính ngạc nhiên. “Hay là ta đưa ngài xem cho rõ.” Huyết Hà xoắn xuýt nửa ngày, phát hiện bản thân mình không thể tổ chức được ngôn ngữ thích hợp, thế là nàng đưa tay gọi ra một tấm màn ánh sáng. Hình ảnh trên màn hình như sóng nước nhấp nhô, đợi đến khi sóng nước trở nên rõ ràng, trong màn ảnh hiện ra vài bức hình. Rừng Rậm Hắc Ám đen kịt âm u, những ngọn núi hùng vĩ cao ngất và đám người đang quỳ lạy tại một ngôi thần điện. Có điều lúc này, thần điện lại bị vô số xiềng xích trói lại. “Đây là thần điện của Nữ Sĩ Bóng Tối.” Lúc này, hắn phát hiện một luồng khí màu đen xám từ trên trời giáng xuống, không ngừng đụng chạm vào những gông xiềng trên thần điện. “Xem ra là có một thế lực nào khác đang ném sức mạnh vào, phá rối từ xa...” Sắc mặt Chu Chính trầm xuống. “Chủ nhân, ngài nghe kỹ đi, có vẻ như có thanh âm đang truyền đến từ cột sáng màu đen xám kia.” Huyết Hà nhắc nhở. Chu Chính ngưng thần lắng nghe, lần này quả nhiên nghe được những lời nói đứt quãng đang không ngừng lặp lại. “Cửu tinh tề diệu, nhật nguyệt cùng sáng, Thần Chi đang ngủ say ngàn vạn năm sắp thức tỉnh, sẽ mang đến sự hủy diệt và tân sinh cho thế giới!” “Người chỉ dẫn thức tỉnh...Cần...Ngươi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận