Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng
Chương 160: Thần thánh vẫn lạc, khởi nguồn của hoạ loạn
Chương 160: Thần thánh vẫn lạc, khởi nguồn của họa loạn.
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Chính chảy ròng ròng. Lúc đầu hắn không hề cảm giác được gì, mãi cho đến khi Long Uyên Thành trở lại trạng thái yên ả, hắn mới giật mình. Nhắm mắt lại, vầng trăng lưỡi liềm màu vàng sáng hiện lên trước mắt Chu Chính, chứa đựng trong đó sát ý nồng nặc thuần túy và sự tuyệt vọng không thể cứu vãn, khiến tay chân hắn lạnh buốt. Cả người như rơi vào biển máu Cửu U. Đồng thời hắn còn phát giác được một luồng khí cơ khác. Khí cơ kia mênh mông vô ngần, như vực sâu, như ngục tối, khí độ thâm trầm. Trước mặt nó, Chu Chính không thể nảy sinh nửa điểm ý niệm phản kháng, tựa như một đứa bé ba tuổi đơn độc đối diện với mãnh thú thời tiền sử, lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.
“Ông……”
Đại não Chu Chính ù ù, cả người chết lặng. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Đi… Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt… Hắn không quan tâm xóa đi dấu vết của mình còn sót lại trên chiến trường, nhặt lấy chiến lợi phẩm rồi vội vã rời đi. Không lâu sau hắn đã đến bên ngoài cửa thành. Chu Chính dễ dàng vượt qua tường thành, một mạch vội vã trở về Đại Lôi Âm Tự. Đóng cửa phòng, hắn vội vàng rót cho mình một ly nước nóng uống cạn, sau đó nằm ngửa trên giường…
“Hô hô!”
Đến lúc này Chu Chính mới coi như hoàn hồn, hắn thở sâu một hơi, đại não căng cứng bắt đầu vận chuyển trở lại.
“Những thứ đó rốt cuộc là cái gì?”
Cột mây đen vút lên tận trời.
Vầng trăng lưỡi liềm vàng sáng.
Khí tức cường đại lóe lên rồi biến mất...
Trong lòng hắn tràn đầy nghi vấn, bất quá vì nắm giữ quá ít thông tin, hắn chỉ có thể thử phán đoán.
“Long Uyên Thành chắc chắn xảy ra dị biến, có lẽ liên quan đến thần thánh trên trời, đám mây đen có quan hệ với việc đó?”
“Vầng trăng lưỡi liềm tranh đấu với đám mây đen, có lẽ là thế lực ngang nhau…”
Đột nhiên hắn liên tưởng đến thiếu nữ đánh lén mình.
“Khí tức của nữ nhân kia có chút tương đồng với vầng trăng lưỡi liềm, thuần túy là sát ý... Chẳng lẽ là nàng ta kích hoạt?”
“Mặc dù không biết tình huống cụ thể như thế nào, nhưng thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, cái Cửu Nguyệt Thành này không thể ở lại.”
Chu Chính miệng đầy vị đắng. Tình thế vốn đang tốt đẹp, ai ngờ đâu bị một cú đánh bất ngờ làm cho rối tung lên hết cả. Có lẽ trong mắt người khác, Long Uyên Thành là cơ duyên ngàn năm có một. Nhưng Chu Chính thì khác. Thiên Phật chi linh truyền thừa là một kho báu, Chu Chính bất quá chỉ nhặt được vài mỏ thiên thạch thôi mà cũng đã đủ căng rồi. Chỉ cần an ổn phát triển tín đồ thu hoạch tín ngưỡng, thỉnh thoảng lại cày quái nâng cao sức mạnh, tính toán cẩn thận thì vượt qua cảnh giới cũng không khó.
“Xem ra phải dẫn theo đoàn người dời nhà thôi.”
Chu Chính thở dài một tiếng, trong lòng đã hạ quyết tâm bỏ chạy. Bất quá rời khỏi nơi này thì có thể đi đâu đây? Chu Chính rơi vào trầm tư.
Hắn không ngờ rằng, tin tức về sao băng đang được lan truyền với tốc độ vượt xa những gì hắn tưởng tượng…
Đây là một doanh trại quân đội rộng lớn. Trong doanh trại cờ xí bay phấp phới, quân kỳ Cơ gia tung bay trong gió. Mặc dù đêm đã khuya, Cơ Thắng vẫn thắp đèn nghiên cứu địa thế của tòa thành hùng vĩ trước mặt, chỉ cần chiếm được tòa thành này, Lôi Châu sẽ hoàn toàn nằm dưới sự thống trị của hắn.
“Ngáp……”
Hắn ngáp một cái, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Khởi binh đã mười năm, từng có một thời hắn cũng là một người trẻ tuổi khỏe mạnh, giờ thì đến cả thái dương cũng đã bạc trắng. Nhưng tất cả những điều này đều xứng đáng. Cơ Thắng nở nụ cười. Cơ gia đã chiếm được hai châu Lôi và Vĩnh, đủ lông đủ cánh, trong số các phản vương cũng được xem là đứng đầu. Lúc này, Sĩ Tốt bước vào.
“Bẩm Thổ Thần Tướng, Hỏa Thần Tướng xin được yết kiến chủ thượng.”
“Cho hai vị tướng quân vào.” Cơ Thắng đáp lời. Trong lòng hắn có chút suy tư. Đêm khuya như vậy, không biết hai vị tướng quân có chuyện gì… Lúc này, cửa trướng doanh được mở ra, hai người đàn ông cao lớn cùng nhau bước vào.
“Hai vị tướng quân có chuyện gì?” Cơ Thắng ôn hòa hỏi. Hai người đàn ông liếc nhìn nhau. Một trong số họ nói: “Chủ thượng, vừa rồi ta xem thiên tượng, phát hiện Thần quốc Linh Châu hữu thần đã vẫn lạc, ta lo lắng kế hoạch của quân ta sẽ gặp trắc trở...”
“Cái gì?”
“Lại có thần quốc vẫn lạc, mà lại ở Linh Châu?” Cơ Thắng kinh hãi. Linh Châu là một trong những châu quận biên thùy của Trung Thổ, tuy nhiên vì một số lý do lịch sử, nơi đây từ trước đến nay không được coi trọng. Nhưng Cơ Thắng lại nhìn thấy giá trị của Linh Châu. Nơi đó tiếp giáp với núi sâu và biển lớn, tài nguyên phong phú, một khi được khai thác, chắc chắn sẽ trở thành kho lương và kho báu kinh động thiên hạ. Đất đai Lôi Châu và Vĩnh Châu cằn cỗi, sản vật nghèo nàn, nếu có Linh Châu làm chỗ dựa vững chắc, Cơ gia có thể hoàn toàn đứng vững chân. Vì vậy hắn đã phái Lôi Thần Tướng sớm thăm dò địa hình, dự tính sau khi chiếm được Lôi Châu sẽ chỉ huy quân tiến về phương nam chiếm lấy Linh Châu. Nhưng hôm nay thần quốc lại vẫn lạc, ánh mắt mọi người sẽ đều bị thu hút tới đó, vậy kế hoạch của hắn…
Sắc mặt Cơ Thắng trở nên cực kỳ khó coi.
“Lập tức cho gọi quân sư và các tướng lĩnh đến, cùng bàn bạc chuyện này.”
Thần Đô.
Khi nhắc đến kiến trúc nổi tiếng nhất Thần Đô, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến không phải là hoàng cung Đại Càn, mà là Xích Tinh Đài. Xích Tinh Đài toàn thân màu đỏ, được tạo nên từ tiên thiên ngũ kim, cao vút tận mây xanh, là kiến trúc cao nhất toàn Thần Đô, đứng trên đó có thể quan sát toàn cảnh Thần Đô! Trên bề mặt Xích Tinh Đài được khắc những vân văn thần bí, mỗi khi mặt trời lặn về phía tây, vân văn lại phát ra ánh hào quang như lửa ráng, có thể được xem là một cảnh đẹp của Thần Đô. Thậm chí khai quốc chi tổ Đại Càn từng nói rằng, Xích Tinh Đài còn sừng sững một ngày thì Đại Càn sẽ vạn cổ trường tồn… Việc khai quốc chi tổ Đại Càn có từng nói câu này hay không thì đã không còn cách nào kiểm chứng, nhưng Đại Càn có một đội Xích Tinh Vệ thần bí quanh năm đóng quân trước Xích Tinh Đài lại là một sự thật ai cũng biết.
Đêm khuya…
“Dừng lại, ngươi là ai mà dám đến gần Xích Tinh Đài?” Xích Tinh Vệ lớn tiếng quát, vũ khí trong tay hướng vào người vừa đến. Đó là một nữ hài 13-14 tuổi. Nàng mày thanh mắt tú, dù mặc trang phục bình thường, nhưng ẩn ẩn vẫn toát lên vẻ uy nghiêm khó tả. Phía sau nữ hài là hai người đàn ông trung niên mặt trắng không râu, họ đang bảo vệ nàng ở phía sau. Thiếu nữ dừng bước trước cổng lớn, không nói một lời. Không lâu sau, Đa La Sí chạy ra. Hắn là phó tướng đang làm nhiệm vụ hôm nay.
“Bái kiến Nữ Đế, binh sĩ dưới trướng không biết dung mạo của Nữ Đế, xin người thứ tội.” Hắn quỳ một chân xuống đất theo phép tắc. Các binh sĩ xung quanh nhìn nhau kinh hãi, binh sĩ vừa cất tiếng quát còn run rẩy cả hai chân, mồ hôi tuôn như mưa. Người trước mắt lại chính là đương kim khai tông hoàng đế, vị Nữ Đế đầu tiên trong ba ngàn năm của Đại Càn! Lúc này, Đa La Sí lại lên tiếng.
“Quốc sư đang ở trên Xích Tinh Đài, Nữ Đế cứ từ trên đó đi vào.”
“Biết rồi.” Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng ngọc, lại đầy vẻ nghiêm nghị của bậc thượng vị giả…
Gió trên đỉnh Xích Tinh Đài thổi quá mạnh, ba tấm bảng danh sách bằng kim tuyến phát ra ánh sáng bảy màu huyền ảo. Đó chính là ba bảng Địa – Nhân – Thiên trong truyền thuyết. Dưới ba tấm bảng, một ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm ngửa trước bệ bát quái, một tay cầm chén uống rượu, tay kia gặm củ lạc.
“Lão sư thật thảnh thơi nhàn nhã.” Nữ Đế không biết từ khi nào đã bước đến cạnh ông lão lên tiếng.
“Bất quá là trộm được một chút nhàn rỗi thôi.”
“Đại kiếp nạn sắp đến rồi……” Giọng điệu của ông tràn đầy thương cảm, nhưng ông vẫn cứ lười biếng uống rượu gặm củ lạc, không có vẻ gì là đang lo lắng.
“Lão sư không được nói lung tung.” Nữ Đế chau mày, nũng nịu nói.
“Hắc, ta có nói lung tung hay không, đến lúc đó sẽ biết... Ực…” Lão giả cười hề hề, ông lấy từ trong ngực ra một miếng đồng phù ném sang, trên đồng phù có hình sư tử mãnh hổ tranh đấu. “Ta biết ý đồ đến của ngươi, trả lại sư hổ quân cho ngươi.” Nữ Đế vô cùng vui mừng, nhanh tay bắt lấy miếng đồng phù. Nhưng nàng không rời đi mà nhìn chằm chằm vào lão giả với ánh mắt sáng quắc.
“Giám Thiên Ty phát hiện ra Linh Châu, trẫm muốn viên thần cách kia.”
“Lần này người vẫn lạc là một Tà Thần, lực lượng của hắn tàn bạo hung hãn, không hợp với ngươi...” Sắc mặt lão giả tỏ vẻ khó khăn.
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Chính chảy ròng ròng. Lúc đầu hắn không hề cảm giác được gì, mãi cho đến khi Long Uyên Thành trở lại trạng thái yên ả, hắn mới giật mình. Nhắm mắt lại, vầng trăng lưỡi liềm màu vàng sáng hiện lên trước mắt Chu Chính, chứa đựng trong đó sát ý nồng nặc thuần túy và sự tuyệt vọng không thể cứu vãn, khiến tay chân hắn lạnh buốt. Cả người như rơi vào biển máu Cửu U. Đồng thời hắn còn phát giác được một luồng khí cơ khác. Khí cơ kia mênh mông vô ngần, như vực sâu, như ngục tối, khí độ thâm trầm. Trước mặt nó, Chu Chính không thể nảy sinh nửa điểm ý niệm phản kháng, tựa như một đứa bé ba tuổi đơn độc đối diện với mãnh thú thời tiền sử, lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.
“Ông……”
Đại não Chu Chính ù ù, cả người chết lặng. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Đi… Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt… Hắn không quan tâm xóa đi dấu vết của mình còn sót lại trên chiến trường, nhặt lấy chiến lợi phẩm rồi vội vã rời đi. Không lâu sau hắn đã đến bên ngoài cửa thành. Chu Chính dễ dàng vượt qua tường thành, một mạch vội vã trở về Đại Lôi Âm Tự. Đóng cửa phòng, hắn vội vàng rót cho mình một ly nước nóng uống cạn, sau đó nằm ngửa trên giường…
“Hô hô!”
Đến lúc này Chu Chính mới coi như hoàn hồn, hắn thở sâu một hơi, đại não căng cứng bắt đầu vận chuyển trở lại.
“Những thứ đó rốt cuộc là cái gì?”
Cột mây đen vút lên tận trời.
Vầng trăng lưỡi liềm vàng sáng.
Khí tức cường đại lóe lên rồi biến mất...
Trong lòng hắn tràn đầy nghi vấn, bất quá vì nắm giữ quá ít thông tin, hắn chỉ có thể thử phán đoán.
“Long Uyên Thành chắc chắn xảy ra dị biến, có lẽ liên quan đến thần thánh trên trời, đám mây đen có quan hệ với việc đó?”
“Vầng trăng lưỡi liềm tranh đấu với đám mây đen, có lẽ là thế lực ngang nhau…”
Đột nhiên hắn liên tưởng đến thiếu nữ đánh lén mình.
“Khí tức của nữ nhân kia có chút tương đồng với vầng trăng lưỡi liềm, thuần túy là sát ý... Chẳng lẽ là nàng ta kích hoạt?”
“Mặc dù không biết tình huống cụ thể như thế nào, nhưng thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, cái Cửu Nguyệt Thành này không thể ở lại.”
Chu Chính miệng đầy vị đắng. Tình thế vốn đang tốt đẹp, ai ngờ đâu bị một cú đánh bất ngờ làm cho rối tung lên hết cả. Có lẽ trong mắt người khác, Long Uyên Thành là cơ duyên ngàn năm có một. Nhưng Chu Chính thì khác. Thiên Phật chi linh truyền thừa là một kho báu, Chu Chính bất quá chỉ nhặt được vài mỏ thiên thạch thôi mà cũng đã đủ căng rồi. Chỉ cần an ổn phát triển tín đồ thu hoạch tín ngưỡng, thỉnh thoảng lại cày quái nâng cao sức mạnh, tính toán cẩn thận thì vượt qua cảnh giới cũng không khó.
“Xem ra phải dẫn theo đoàn người dời nhà thôi.”
Chu Chính thở dài một tiếng, trong lòng đã hạ quyết tâm bỏ chạy. Bất quá rời khỏi nơi này thì có thể đi đâu đây? Chu Chính rơi vào trầm tư.
Hắn không ngờ rằng, tin tức về sao băng đang được lan truyền với tốc độ vượt xa những gì hắn tưởng tượng…
Đây là một doanh trại quân đội rộng lớn. Trong doanh trại cờ xí bay phấp phới, quân kỳ Cơ gia tung bay trong gió. Mặc dù đêm đã khuya, Cơ Thắng vẫn thắp đèn nghiên cứu địa thế của tòa thành hùng vĩ trước mặt, chỉ cần chiếm được tòa thành này, Lôi Châu sẽ hoàn toàn nằm dưới sự thống trị của hắn.
“Ngáp……”
Hắn ngáp một cái, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Khởi binh đã mười năm, từng có một thời hắn cũng là một người trẻ tuổi khỏe mạnh, giờ thì đến cả thái dương cũng đã bạc trắng. Nhưng tất cả những điều này đều xứng đáng. Cơ Thắng nở nụ cười. Cơ gia đã chiếm được hai châu Lôi và Vĩnh, đủ lông đủ cánh, trong số các phản vương cũng được xem là đứng đầu. Lúc này, Sĩ Tốt bước vào.
“Bẩm Thổ Thần Tướng, Hỏa Thần Tướng xin được yết kiến chủ thượng.”
“Cho hai vị tướng quân vào.” Cơ Thắng đáp lời. Trong lòng hắn có chút suy tư. Đêm khuya như vậy, không biết hai vị tướng quân có chuyện gì… Lúc này, cửa trướng doanh được mở ra, hai người đàn ông cao lớn cùng nhau bước vào.
“Hai vị tướng quân có chuyện gì?” Cơ Thắng ôn hòa hỏi. Hai người đàn ông liếc nhìn nhau. Một trong số họ nói: “Chủ thượng, vừa rồi ta xem thiên tượng, phát hiện Thần quốc Linh Châu hữu thần đã vẫn lạc, ta lo lắng kế hoạch của quân ta sẽ gặp trắc trở...”
“Cái gì?”
“Lại có thần quốc vẫn lạc, mà lại ở Linh Châu?” Cơ Thắng kinh hãi. Linh Châu là một trong những châu quận biên thùy của Trung Thổ, tuy nhiên vì một số lý do lịch sử, nơi đây từ trước đến nay không được coi trọng. Nhưng Cơ Thắng lại nhìn thấy giá trị của Linh Châu. Nơi đó tiếp giáp với núi sâu và biển lớn, tài nguyên phong phú, một khi được khai thác, chắc chắn sẽ trở thành kho lương và kho báu kinh động thiên hạ. Đất đai Lôi Châu và Vĩnh Châu cằn cỗi, sản vật nghèo nàn, nếu có Linh Châu làm chỗ dựa vững chắc, Cơ gia có thể hoàn toàn đứng vững chân. Vì vậy hắn đã phái Lôi Thần Tướng sớm thăm dò địa hình, dự tính sau khi chiếm được Lôi Châu sẽ chỉ huy quân tiến về phương nam chiếm lấy Linh Châu. Nhưng hôm nay thần quốc lại vẫn lạc, ánh mắt mọi người sẽ đều bị thu hút tới đó, vậy kế hoạch của hắn…
Sắc mặt Cơ Thắng trở nên cực kỳ khó coi.
“Lập tức cho gọi quân sư và các tướng lĩnh đến, cùng bàn bạc chuyện này.”
Thần Đô.
Khi nhắc đến kiến trúc nổi tiếng nhất Thần Đô, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến không phải là hoàng cung Đại Càn, mà là Xích Tinh Đài. Xích Tinh Đài toàn thân màu đỏ, được tạo nên từ tiên thiên ngũ kim, cao vút tận mây xanh, là kiến trúc cao nhất toàn Thần Đô, đứng trên đó có thể quan sát toàn cảnh Thần Đô! Trên bề mặt Xích Tinh Đài được khắc những vân văn thần bí, mỗi khi mặt trời lặn về phía tây, vân văn lại phát ra ánh hào quang như lửa ráng, có thể được xem là một cảnh đẹp của Thần Đô. Thậm chí khai quốc chi tổ Đại Càn từng nói rằng, Xích Tinh Đài còn sừng sững một ngày thì Đại Càn sẽ vạn cổ trường tồn… Việc khai quốc chi tổ Đại Càn có từng nói câu này hay không thì đã không còn cách nào kiểm chứng, nhưng Đại Càn có một đội Xích Tinh Vệ thần bí quanh năm đóng quân trước Xích Tinh Đài lại là một sự thật ai cũng biết.
Đêm khuya…
“Dừng lại, ngươi là ai mà dám đến gần Xích Tinh Đài?” Xích Tinh Vệ lớn tiếng quát, vũ khí trong tay hướng vào người vừa đến. Đó là một nữ hài 13-14 tuổi. Nàng mày thanh mắt tú, dù mặc trang phục bình thường, nhưng ẩn ẩn vẫn toát lên vẻ uy nghiêm khó tả. Phía sau nữ hài là hai người đàn ông trung niên mặt trắng không râu, họ đang bảo vệ nàng ở phía sau. Thiếu nữ dừng bước trước cổng lớn, không nói một lời. Không lâu sau, Đa La Sí chạy ra. Hắn là phó tướng đang làm nhiệm vụ hôm nay.
“Bái kiến Nữ Đế, binh sĩ dưới trướng không biết dung mạo của Nữ Đế, xin người thứ tội.” Hắn quỳ một chân xuống đất theo phép tắc. Các binh sĩ xung quanh nhìn nhau kinh hãi, binh sĩ vừa cất tiếng quát còn run rẩy cả hai chân, mồ hôi tuôn như mưa. Người trước mắt lại chính là đương kim khai tông hoàng đế, vị Nữ Đế đầu tiên trong ba ngàn năm của Đại Càn! Lúc này, Đa La Sí lại lên tiếng.
“Quốc sư đang ở trên Xích Tinh Đài, Nữ Đế cứ từ trên đó đi vào.”
“Biết rồi.” Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng ngọc, lại đầy vẻ nghiêm nghị của bậc thượng vị giả…
Gió trên đỉnh Xích Tinh Đài thổi quá mạnh, ba tấm bảng danh sách bằng kim tuyến phát ra ánh sáng bảy màu huyền ảo. Đó chính là ba bảng Địa – Nhân – Thiên trong truyền thuyết. Dưới ba tấm bảng, một ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm ngửa trước bệ bát quái, một tay cầm chén uống rượu, tay kia gặm củ lạc.
“Lão sư thật thảnh thơi nhàn nhã.” Nữ Đế không biết từ khi nào đã bước đến cạnh ông lão lên tiếng.
“Bất quá là trộm được một chút nhàn rỗi thôi.”
“Đại kiếp nạn sắp đến rồi……” Giọng điệu của ông tràn đầy thương cảm, nhưng ông vẫn cứ lười biếng uống rượu gặm củ lạc, không có vẻ gì là đang lo lắng.
“Lão sư không được nói lung tung.” Nữ Đế chau mày, nũng nịu nói.
“Hắc, ta có nói lung tung hay không, đến lúc đó sẽ biết... Ực…” Lão giả cười hề hề, ông lấy từ trong ngực ra một miếng đồng phù ném sang, trên đồng phù có hình sư tử mãnh hổ tranh đấu. “Ta biết ý đồ đến của ngươi, trả lại sư hổ quân cho ngươi.” Nữ Đế vô cùng vui mừng, nhanh tay bắt lấy miếng đồng phù. Nhưng nàng không rời đi mà nhìn chằm chằm vào lão giả với ánh mắt sáng quắc.
“Giám Thiên Ty phát hiện ra Linh Châu, trẫm muốn viên thần cách kia.”
“Lần này người vẫn lạc là một Tà Thần, lực lượng của hắn tàn bạo hung hãn, không hợp với ngươi...” Sắc mặt lão giả tỏ vẻ khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận