Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 116: Kinh dị họa tác, tử vong diễn thử

Chương 116: Kinh dị họa tác, tử vong diễn thử Video vẫn tiếp tục phát. Họa sĩ nghiệp dư ném bút vẽ vào thùng đựng bút, ánh mắt sáng rực nhìn lên bức tranh trên tường. "Thật đẹp a." Họa sĩ nghiệp dư đắm chìm trong bức tranh thiếu nữ mỹ lệ, hắn đứng lặng trước tranh lặng lẽ thưởng thức, đứng chừng nửa tiếng. Sự khác thường của hắn gây sự chú ý của điều tra viên tổ đặc biệt. Trong video xuất hiện hai điều tra viên mặc đồng phục, họ bước vào phòng, thương lượng với họa sĩ nghiệp dư. Họa sĩ nghiệp dư thất thần, không để ý đến điều tra viên. Lúc này, thời gian đã gần nửa đêm. Trong mắt họa sĩ nghiệp dư nổi lên màu đỏ tươi. Mặt hắn đầy cuồng nhiệt nhào về phía bức tranh, đồng thời xé rách tác phẩm hướng vào miệng mình đưa. “Em yêu, em chỉ thuộc về ta, vĩnh viễn cùng ta đi!” “Ta yêu em, ta yêu em” “Ta một khắc cũng không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình rời xa em!” Hắn giống như một con nghiện, trong mắt chỉ có thiếu nữ trong bức tranh. Hành động điên cuồng này khiến điều tra viên cảnh giác, họ xông lên ngăn cản họa sĩ nghiệp dư. Sức lực của họa sĩ nghiệp dư lại đặc biệt lớn, hai điều tra viên cao to lực lưỡng mặt đỏ bừng, mới khó khăn khống chế được hắn. Đột nhiên, họa sĩ nghiệp dư dị thường hoảng sợ lùi lại, trên mặt ẩn ẩn hiện ra màu xanh lục. “Ngươi là ma quỷ! Ngươi là Ác Ma!” “Ngươi tránh xa ta một chút, ngươi đi ra” “Không nên tới gần ta”. Họa sĩ nghiệp dư khi thì si mê, khi thì sợ hãi, chỉ vào bức tranh kêu la không ngừng. Đến khi các điều tra viên khác xông vào phòng, họa sĩ nghiệp dư đã sớm tử vong.
Chu Chính xem đến đây, đã nhíu mày. Xem xong đoạn video này, sự tình đã quá rõ ràng. Sự kiện lần này xác thực liên quan đến bức tranh, chỉ có điều Triệu Vĩ nói bức tranh biết di động là chuyện gì? Hắn nhìn về phía Triệu Vĩ.
Sau khi họa sĩ nghiệp dư chết, mười bức nửa bức tranh được các điều tra viên cẩn thận bảo tồn lại. Họ đã xử lý rất nhiều sự kiện đặc thù, cũng đoán được sự biến hóa quỷ dị của họa sĩ nghiệp dư, có liên quan đến thiếu nữ trong tranh. Vì đây chỉ là suy đoán, nên những bức tranh này tạm thời được thu nhận trong phòng cách ly của tổ đặc biệt, đợi đến khi sự tình được điều tra sâu hơn mới chuyển về tổng bộ để chuyên môn thu giữ.
Trùng hợp thay, sau khi những bức tranh này được bảo tồn, ba ngày liên tiếp không xảy ra sự kiện tử vong nào, chị Anh phụ trách sự kiện đặc thù này dự định sẽ quan sát thêm bốn ngày nữa. Theo quy định, trong bảy ngày không xảy ra sự kiện tử vong tương tự, thì có thể sơ bộ kết luận bức tranh có vấn đề, đến lúc đó có thể mời tổng bộ tổ đặc biệt phái người giám định.
Đúng lúc này ngoại thành có một thôn mất liên lạc, theo điện thoại báo cảnh sát cuối cùng của người dân trong thôn, thì hình như từ đường trong thôn xảy ra biến đổi kỳ quái nào đó. Một bên là toàn bộ thôn mất liên lạc, một bên là bức tranh ba ngày không có động tĩnh, cân nhắc một phen, chị Anh quyết định đi trước đến thôn điều tra tình huống, thế là Triệu Vĩ nhát gan chủ động xin đi 'giết giặc', ở nhà trông nom nhóm tranh quý giá này.
“Nếu như ta biết trông coi bức tranh nguy hiểm như vậy, đánh chết ta cũng không ở lại phòng cách ly.” Triệu Vĩ gần như mang theo tiếng khóc nức nở.
“Đêm qua mười một giờ, ta theo quy định tuần tra phòng cách ly, kiểm tra tranh sơn dầu còn nguyên vẹn không, lúc này ta phát hiện bối cảnh bức tranh đã thay đổi.” Triệu Vĩ hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải bình tĩnh lại. “Mười bức tranh phản xạ ra những hình ảnh khác nhau, mỗi một hình ảnh đều là cảnh người đột tử.” “Những hình ảnh này liên tục chiếu giống như video ngắn.” “Hình ảnh bức tranh đầu tiên là của Tiểu Đổng...Ta thấy hắn ôm một bức tranh đi vào phòng, tìm rất nhiều giấy vẽ để vẽ theo bức tranh, ngay lúc này từ trong bức tranh đi ra một thiếu nữ.” “Thiếu nữ đứng bên cạnh Tiểu Đổng, Tiểu Đổng lại nổi điên xé nát giấy vẽ, từng mảnh từng mảnh nhét vào miệng mình.” “Ta thấy rõ mặt Tiểu Đổng đỏ bừng, cuối cùng ngã xuống đất, thiếu nữ từ trong tranh đi ra đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiểu Đổng, hôn hắn một cái, rồi biến mất.” “Hình ảnh trong tranh chỉ chiếu đến khi Tiểu Đổng chết, sau đó bắt đầu lại từ đầu, đến lần thứ ba thì hình ảnh lại thay đổi.” Triệu Vĩ vồ lấy tay Chu Chính, run rẩy nói: “Lần này, Tiểu Đổng hình như ý thức được sự tồn tại của ta, tựa như nhìn ra ngoài cửa sổ mà nhìn ta, hắn đang cầu cứu ta, nhưng thiếu nữ kia vẫn lôi hắn lên, cưỡng ép há miệng của hắn ra, từng mảnh từng mảnh giấy nhét vào miệng hắn.” “Thiếu nữ kia sau khi giết Tiểu Đổng, nàng cũng thấy ta, nàng đã viết chữ cho ta xem ở trên bức tranh, nàng đã viết chính là tên của ta”.
“Mười bức tranh này, mỗi bức đều có thiếu nữ xuất hiện, chúng đều là một đoạn hình ảnh, chân dung người chết và thiếu nữ còn có thể tương tác với ta, tác động qua lại” “Mà trong bức thứ 11 còn chưa hoàn thành, ta đã thấy chính mình.” Đến đây, Triệu Vĩ đã không thể nói tiếp.
“Có video không?” Chu Chính trầm giọng hỏi.
“Có, nhưng video quay được chỉ là bề mặt bức tranh thông thường.” Triệu Vĩ lục lọi điện thoại, đưa sang. Lần này trong hình ảnh theo dõi xuất hiện Triệu Vĩ. Hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Đột nhiên hắn thấy gì đó trên bức tranh, nhất thời sững người lại. Chu Chính tập trung quan sát, hình ảnh theo dõi bức tranh không hề có nửa điểm biến hóa. Sau đó chỉ thấy Triệu Vĩ bị thứ gì kinh hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, cuối cùng lăn lộn chạy ra khỏi phòng.
“Những bức tranh này...Là tử vong tái hiện, hay là những kẻ chưa chết diễn tập cái chết?” Chu Chính xoa cằm. Chuyện này quả thực có liên quan đến thiếu nữ trong bức tranh. Chắc hẳn thiếu nữ trong tranh thi triển năng lực ảnh hưởng đến những người kia, cho nên họ mới tự sát một cách quỷ dị. Phân tích sự việc cũng không quá khó, khó ở chỗ làm sao để bắt được thiếu nữ trong bức tranh. Hắn dám khẳng định, họa sĩ nghiệp dư vẽ những bức tranh kia chỉ là sự phản chiếu của thiếu nữ, hay nói cách khác là hình ảnh của nàng. Vậy bức tranh đầu tiên của thiếu nữ ở đâu?
“Cho nên, trọng điểm là bức tranh đầu tiên.” Chu Chính nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Triệu Vĩ còn đắm chìm trong sợ hãi, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Ngươi thấy Tiểu Đổng ôm một bức họa đi vào phòng, sau đó một thiếu nữ từ trong tranh bước ra. Bức họa đó đâu?” Chu Chính kiên nhẫn hỏi.
“Quên rồi.” Triệu Vĩ lắc đầu. Lúc đó hắn quá sợ hãi, căn bản không nhớ rõ những chi tiết này.
“Vậy thì mang ta đến phòng cách ly một chuyến, ta muốn tận mắt nhìn xem những bức tranh đó.” Chu Chính thở dài, ngươi dẫu sao cũng có năng lực 'chó quỷ', điểm kỹ năng đều dồn hết vào giao phối hết rồi sao?
Triệu Vĩ vội gật đầu: “Được.” “Tòa nhà này chính là khu làm việc của đội ba chúng ta, tầng dưới là văn phòng, mười tầng trên đều là phòng cách ly, còn tầng dưới mặt đất thì là phòng tạm giam.” Triệu Vĩ dẫn Chu Chính đến trước một tòa nhà cao tầng văn phòng không chút nổi bật, nơi này bên ngoài nhìn qua không hề có gì đặc biệt, nhưng an ninh thì vô cùng nghiêm ngặt. Trải qua vô số kiểm tra, Triệu Vĩ đưa Chu Chính vào thang máy, bấm nút B1. “Nơi này có thể nói là đại bản doanh của tiểu đội ba chúng ta, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.” “Chúng ta đi xuống tầng B1, mười bức nửa bức tranh đều được cất giữ trong phòng thứ ba bên trái, lát nữa có bảo vệ ngăn lại, ngươi đưa giấy chứng nhận ra là được.” Triệu Vĩ cẩn thận dặn dò. Cửa thang máy từ từ mở ra, Triệu Vĩ đi trước, hắn hơi nghi hoặc một chút nói: “Ủa, bảo vệ đâu?” Chu Chính từ phía sau hắn bước ra, thở dài.
“Có lẽ. Giấy chứng nhận không cần dùng nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận