Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 183: Kim Thuyền Di Chỉ, nhân công hòn đảo

Chương 183: Di Tích Kim Thuyền, đảo nhân tạo Đầu của Thủy Viên nổ tung, thân thể không đầu ngã xuống boong tàu, máu tươi tùy ý chảy lênh láng. Chu Chính không khỏi cảm khái một tiếng. Nếu như chiến đấu ở dưới nước, kẻ nằm dưới đất có lẽ chính là mình. Dù sao Thủy Viên có dị năng khống thủy, ở dưới nước mới có thể phát huy thực lực lớn nhất. Đáng tiếc là Thủy Viên bị thủy lôi và thần mâu phối hợp công kích làm cho chấn nhiếp, nó chủ động từ bỏ lợi thế sân nhà, chạy lên boong tàu giao chiến với Chu Chính. Chuyện này giống như tự phế võ công. Thêm vào việc Chu Chính đã thăm dò rõ thực lực của Thủy Viên, lại có thêm năng lực của ký ức cung điện, có thể ở trong đó lặp đi lặp lại mô phỏng, tìm ra phương án đối phó, cần cù khổ luyện, nên mới có thể thuận lợi đánh g·iết Thủy Viên. Nếu không có nhiều yếu tố bất ngờ như vậy, người c·hết chắc chắn là mình. Nhưng dù sao đi nữa, trận chiến này mình đã thắng… Chu Chính hăng hái, tâm tình cực kỳ tốt, niềm vui sướng không kìm nén được trào dâng. Lúc này, ánh mắt hắn lướt qua phần thưởng đánh g·iết Thủy Viên, Chu Chính vội vàng nhìn lại, liền nghe thấy Tinh Lạc Tuyết khẽ gọi hắn. “A? Có chuyện gì?” Chu Chính nghi hoặc nhìn Tinh Lạc Tuyết. Tinh Lạc Tuyết lúc này đang ngồi ở trên boong tàu, giọng điệu ôn hòa: “Đánh có đã không, có mệt không?” “Vẫn được, đối thủ cùng cấp ta còn có thể đánh mười tên.” Chu Chính vẫn làm ra vẻ hào khí ngút trời. “Chu đại ca g·iết được Thủy Viên là chuyện tốt, nhưng làm hỏng Linh Quy Toa rồi, ta biết ăn nói thế nào với tỷ tỷ đây, đây chính là tâm huyết nhiều năm của tỷ ấy…” “Mà hơn nữa biển rộng mênh mông, chúng ta mất Linh Quy Toa, thì làm sao tìm kiếm kim thuyền đây?” Tinh Lạc Tuyết thở dài nói.
Nụ cười của Chu Chính lập tức cứng lại, khóe miệng hơi co giật. Hắn nhìn xung quanh. Là chiến trường chính, Linh Quy Toa hiển nhiên đã hứng chịu những thiệt hại vốn không nên xảy ra. Ván gỗ boong tàu rơi rớt lung tung, do dư chấn chiến đấu làm xuất hiện bảy tám lỗ thủng lớn, thông thẳng xuống khoang thuyền. Chu Chính theo các lỗ thủng đi xuống xem xét… Đáy thuyền lại càng thê thảm, gần như đã thành cái sàng, nước biển đang từ từ mà chắc chắn tràn vào qua các lỗ thủng, tám khoang chứa nước thì đã đầy bốn khoang. Mấy cơ quan thú đang ra sức sửa chữa các lỗ thủng ở đáy thuyền, nên mới không khiến cho Linh Quy Toa bị chìm ngay lập tức. “Ha ha, đừng lo, còn có thể sửa chữa được.” Chu Chính cười gượng gạo nói. “Vậy còn không mau đi!” Tinh Lạc Tuyết gần như quát lên.
Đêm tối mịt mù, huyết nguyệt treo lơ lửng. Cuối cùng thì Chu Chính cũng ló đầu ra từ một cái lỗ thủng trên boong tàu, trên mặt hắn treo một nụ cười tươi. “Có một tin xấu và một tin tốt, ngươi muốn nghe tin nào trước?” “Tin xấu?” Giọng Tinh Lạc Tuyết có chút do dự. Nàng nhìn biển cả bao la, hít sâu một hơi, quyết định chấp nhận điều xấu nhất trước. Nàng tin rằng, những điều không đánh gục được ta, cuối cùng sẽ khiến ta trở nên mạnh mẽ hơn. “Hệ thống lái của Linh Quy Toa tê liệt…” “Hệ thống công kích bị sụp đổ… Ngũ Hành quỳ lôi xung, thần mâu đáy biển hai vũ khí cấu tạo đã không thể sử dụng…” “Cánh buồm lớn bị hư hỏng, không thể nào sửa chữa được…” “Cũng may là cơ quan thú còn lại mười hai con.” Chu Chính lưu loát, thao thao bất tuyệt kể ra những tin xấu… “Dừng!” Tinh Lạc Tuyết hét lớn. Nàng bại rồi, thất bại thảm hại… Tinh Lạc Tuyết ôm lấy lồng ngực, chỉ cần nhắm mắt lại là nàng đã có thể hình dung ra cảnh tượng a tỷ nổi cơn thịnh nộ. Tâm huyết nhiều năm bị h·ủy hoại trong phút chốc, có lẽ nàng ấy sẽ bỏ độc ta mất. Tinh Lạc Tuyết rùng mình. Nàng vội vàng nói: “Ngươi vẫn nên nói nốt tin tốt đi.” Chu Chính trầm mặc rất lâu, mới đáp lại: “Chúng ta vẫn có thể phiêu dạt.” “Không có nữa à?” “Không có.” “…” Linh Quy Toa cô đơn trơ trọi lênh đênh trên mặt biển. Không có hệ thống lái, không có hệ thống động cơ, nhưng những thứ đó cũng không làm khó được Chu Chính. Dù sao hắn cũng là một chàng trai dựa vào hai bàn tay để kiếm sống… Chu Chính đầu tiên thu dọn những cánh buồm bị gãy làm đôi, rèn một vài chiếc thuyền tương, rồi đưa tất cả đám cơ quan thú vào khoang thuyền, để bọn chúng chèo thuyền.
Cơ quan thú: Ta có thể không phải người, nhưng có người đúng là c·hó. Tóm lại sau khi ngừng lại một ngày, cuối cùng Linh Quy Toa cũng lần nữa bắt đầu hành trình tìm kiếm di tích Kim Thuyền. Lần này Chu Chính kiềm chế tính hiếu động, không còn tùy tiện ra tay nữa. Mà vận may dường như cũng có chút thay đổi tốt lên. Mấy ngày kế tiếp, không còn con hải thú hung ác hiếu chiến nào để mắt tới bọn họ nữa.
Cuối cùng, vào ngày thứ hai mươi kể từ khi ra khơi… “Mau nhìn hòn đảo hình bầu dục kia, giống như một quả táo bị khoét một lỗ vậy… Nó có được đề cập tới trong du ký của Không Cưu.” “Nơi này không còn cách hòn đảo kia xa.” Tinh Lạc Tuyết chỉ tay vào một hòn đảo ở đằng xa, vừa nói vừa gọi to. Tim Chu Chính cũng đập nhanh hơn, “chúng ta sắp đến nơi muốn đến sao?” “Không sai, ta chắc chắn không còn cách đây xa lắm.” Tinh Lạc Tuyết vô cùng khẳng định.
Chu Chính mừng rỡ, liên tục thúc giục đám cơ quan thú hoạt động nhanh hơn. Cơ quan thú: Gâu.
Chỉ có vị trí đại khái, mà ở giữa biển cả mênh mông tìm một hòn đảo quả thực là chuyện vô cùng khó khăn. Bọn họ đã vòng quanh khu vực này gần một ngày trời, mặt trời trên biển thiêu đốt làm làn da rát bỏng, đến lúc bọn họ sắp mất hết kiên nhẫn thì một hòn đảo màu đen hình vuông xuất hiện trước mắt.
Chu Chính lập tức cảnh giác. Bốn bức tường của hòn đảo dựng đứng, bằng phẳng như dùng dao chặt rìu đục đẽo, không giống như được hình thành tự nhiên mà giống do con người xây nên. “Có chút giống một cái quan tài lớn…” Chu Chính thầm nghĩ, lòng đầy nghi hoặc. “Mau nhìn, đó là kim thuyền!” Tinh Lạc Tuyết chẳng nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ tay về phía bãi cát đằng xa, thúc giục Chu Chính nhìn sang.
Chu Chính theo hướng Tinh Lạc Tuyết chỉ nhìn lại. Hắn không khỏi giật mình. Ở phía xa trên bờ cát, một chiếc thuyền biển khổng lồ toàn thân màu vàng đang mắc cạn. Trên tàu có vô số vân khí tụ lại. Có nơi giống như Giao Long uốn lượn quanh không trung, phát ra tiếng rồng ngâm vang dội, làm người ta khiếp sợ; có chỗ lại giống như cung điện Lưu Ly Kim Ngọc, nhân khí tràn ngập, tựa như cảnh tiên. Vân khí phiêu diêu biến hóa, muôn hình vạn trạng, càng làm cho chiếc kim thuyền thêm phần bất phàm. Sắc mặt Chu Chính lộ ra vẻ k·i·ch đ·ộ·n·g. Di tích Kim Thuyền mà Không Cưu đã nhắc tới trong du ký cuối cùng cũng đã đến!
Hai người leo lên hòn đảo hình vuông. Trên đảo khắp nơi là những cây Thanh Mộc khổng lồ đâm thẳng lên trời, những cây Thanh Mộc này ít nhất cũng phải hai, ba người ôm mới xuể, toàn là cổ thụ cao lớn. Bọn họ xuyên qua núi đồi, bãi cát, cẩn thận tiến vào trước kim thuyền. “Kim thuyền, quả không hổ là kim thuyền!” Tinh Lạc Tuyết hai mắt nhìn thẳng, ngây ngốc nói.
“Rốt cuộc là thuyền của vị đại lão nào, lại vì sao lại dừng chân ở chỗ này.” Chu Chính bừng tỉnh từ sự chấn kinh, nhanh chóng đặt ra nghi vấn của mình. Ở trước sau kim thuyền, đều có neo thuyền cắm sâu vào dưới đất, cố định kim thuyền một cách chắc chắn. Điều này cho thấy chủ thuyền đã cố ý cố định lại kim thuyền rồi mới rời đi. Mà trước đó khi ở trên biển không thấy những chi tiết nhỏ này, đơn giản là do khí tượng của kim thuyền quá mức hùng vĩ, đã thu hút hết sự chú ý của Chu Chính mà thôi. “Cái này thì ta không biết.” Tinh Lạc Tuyết hai tay mở ra, bất lực nói. Chu Chính chau mày lại. Hắn luôn có một cảm giác không thoải mái, tựa như có thứ gì đó không liên quan đang theo dõi hắn. Ngay lúc này, mặt đất rung chuyển, tiếng hô đáng sợ vang lên, Chu Chính thậm chí cảm thấy xương cốt mình hơi nhức nhối. “Chúng ta lên thuyền.” Chu Chính nói, rồi đi trước vào khoang thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận