Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 377: Truy sát

Chương 377: Truy sát Tấm gương không gian. "Thật là gặp quỷ, [Quỷ Dị] rốt cuộc là cái gì, nơi này chẳng lẽ không phải thế giới võ thuật cấp thấp sao?" Chu Chính cảm thấy mình muốn phát điên. Đã nói là hành trình tầm bảo ở thế giới võ thuật cấp thấp, sao lại đổi vị hoàn toàn? Đầu tiên là mất đi nhục thể, mình bị nhốt trong gương, sau đó lại xuất hiện [Quỷ Dị] loại tồn tại không thể miêu tả này, tiếp theo còn sẽ xuất hiện cái gì nữa? "[Quỷ Dị] có ký hiệu ghi nhớ người sống sót, xuất hiện lần nữa cướp đi sinh mệnh, dường như có một loại ý thức nào đó, nghe có chút giống quái dị, nhưng lại không giống lắm, Dạ Hoa tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm.""Linh giác của ta còn chưa đủ mạnh, chỉ có thể dựa vào việc Dạ Hoa dùng máu tươi vẽ đồng tử thần lên mặt gương, mới có thể thi triển nguyền rủa, cũng không biết có thể đánh lui [Quỷ Dị] hay không, nếu thất bại." Chu Chính thở dài, nếu nguyền rủa không thể đánh lui, hắn chỉ có thể cân nhắc thay kí chủ khác. Chuông tan học vang lên. Các học sinh phát ra tiếng reo hò, giống như bay ra khỏi phòng học. Trong chốc lát, phòng học liền trống hơn phân nửa. Dạ Hoa cũng thu dọn xong sách vở của mình. Đưa tay sờ chiếc kính đồng con trong túi xách, cảm giác lạnh lẽo khiến Dạ Hoa bình tĩnh lại. "Ta là người ứng kiếp, ta có sao Thái Bạch quân lão gia gia ban cho Kính Thần, nhất định có thể bình an vô sự." Hắn âm thầm động viên mình. Lúc này mật thám thần thần bí bí đi tới, phía sau hắn còn có hai nam một nữ. "Dạ Hoa, có muốn cùng chúng ta cùng hành động không?" "Hành động?" Dạ Hoa khó hiểu: "Các ngươi muốn làm gì?" "Chúng ta định đi xem cái công trường bị bỏ hoang, chính là chỗ Cao Hán bọn họ chết. Ngươi biết đấy, cha ta là cảnh sát, ông ấy nói phía quan chức buổi chiều sẽ rút lui, chúng ta muốn đi thám hiểm" mật thám khẽ nói. "Phía quan chức rút khỏi đó rồi, nói rõ [Quỷ Dị] đã không còn, các ngươi đi có được cái gì chứ?" Dạ Hoa vô cùng không hiểu hỏi. "Cái này... Vạn nhất có manh mối nào lưu lại thì sao, ta dù gì cũng là mật thám mà." Mật thám gãi đầu, lần nữa mời Dạ Hoa. Để có thêm tin tức, hắn cũng không tiếc tốn tâm tư và thời gian. Dạ Hoa quả quyết từ chối lời mời cùng nhau làm chuyện lớn của bạn học, và bảo mọi người nên về nhà tìm mẹ cho nhanh. Đùa à, hắn bây giờ còn đang mang theo thù hận Max của Quỷ Dị, lúc này mà chạy đến cái công trường bỏ hoang, chẳng phải tự mình nộp mạng sao? [Quỷ Dị] nhất định sẽ rất vui vẻ tiếp nhận và chế biến cẩn thận. Mật thám nhún vai, Dạ Hoa không đi thật đáng tiếc, nhưng hiện giờ hắn còn có ba đồng đội tạm thời, đội hình miễn cưỡng đủ. Hắn nhìn quanh một vòng, thấy rằng trong thời gian nói chuyện với Dạ Hoa, bạn học đều đã đi hết cả rồi. Mật thám từ bỏ ý định tiếp tục kéo người. Dạ Hoa cùng tiểu đội mật thám, một trước một sau đi ra khỏi trường, đến ngã tư, Dạ Hoa cố tình đi đường vòng, chỉ để cách xa công trường bỏ hoang một chút. Tiểu đội thám hiểm của mật thám không có quá nhiều lo lắng, bọn họ tùy tiện chọn một con đường khác. Một nam một tây, hai nhóm người tách ra đi. Sau khi tách khỏi đám người, Dạ Hoa cất kim cài lên cổ áo, nhét kính đồng con vào trong ngực, chuẩn bị sẵn sàng để dùng bất cứ lúc nào. Hắn cắm đầu đi đường, một tay lơ lửng vẽ trong không trung, không ngừng suy nghĩ về văn đồng tử thần. Không biết vì sao, cảm giác hôm nay đoạn đường về nhà này dài bất thường. "Dạ Hoa, sao ngươi quay lại rồi, có phải đã nghĩ thông suốt, muốn cùng bọn ta thám hiểm không?" Thanh âm của mật thám từ phía trước truyền đến. Dạ Hoa đột ngột dừng bước, quan sát xung quanh. Đây là một con hẻm nhỏ bình thường, hai bên là khu dân cư, phía trước đứng mật thám và nhóm người của cậu. Chuyện này thật là quỷ dị. Cả con đường không một bóng người, ngay cả người đi bộ cũng không có, cũng không có xe cộ đi qua. Mà rõ ràng hắn đã tách ra đi với mật thám rồi, sao lại đến đứng trước mặt bọn họ được? Dạ Hoa lùi lại mấy bước, quay người rời đi, bước chân càng lúc càng nhanh. "Này, ngươi chạy cái gì vậy, chờ bọn ta một chút." Người nói là nam sinh đi cùng mật thám, mấy người bị cảm xúc của Dạ Hoa lây nhiễm, trong lòng có cảm giác lông mao dựng đứng, vô thức đi theo sau lưng Dạ Hoa. Sau khi tu luyện [hoa cái nhập mệnh cung tinh đại pháp], thể chất của Dạ Hoa có chút tăng lên, bước chân của hắn rất nhanh, chớp mắt đã xông ra khỏi hẻm nhỏ. Đi qua một lối đi dành cho người đi bộ, hắn ngạc nhiên phát hiện, mình hình như lại trở về con hẻm vừa rồi. Bốn phía trống trải, không một chút tiếng động. "Đây là... chuyện gì vậy?" Dạ Hoa tự lẩm bẩm. Lúc này, mấy người mật thám cũng đuổi theo tới, bọn họ cũng bị cảnh quỷ đả tường làm cho khiếp sợ. Dạ Hoa không tin tà, lại thử vài lần, phát hiện vẫn quay trở lại chỗ cũ. Bọn họ hình như đã rơi vào trong quỷ đả tường. Nữ sinh duy nhất trong đội ngũ liền khóc oà lên. Đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên vang lên. Dường như có một vài người đang đi đến từ cuối đường... Đông, thùng thùng. Tiếng bước chân rất chậm, phảng phất như một đám người già chân tay không linh hoạt từ từ di chuyển về phía trước. Bóng người xuất hiện từ chỗ ngoặt. Vì trời đã tối mờ, mọi người không nhìn rõ hình dạng, nhưng phán đoán từ dáng đi, chắc hẳn là một ông lão. "Thì ra là một ông lão, thật là hù chết người ta." Nam sinh vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, chủ động đi tới, "đại gia, cho cháu hỏi đường đi." Nam sinh ngây người tại chỗ. Dạ Hoa nhìn thấy rõ ràng, bóng người trên người tràn ra một đoàn mây mù đen nhạt, bao lấy nam sinh đang nói. Thân thể nam sinh nhanh chóng bị ăn mòn, già nua, sinh mệnh lực cùng sức sống của cậu ta đang biến mất với tốc độ cực nhanh. Sau khi nuốt chửng sinh mệnh lực của nam sinh, đám mây mù màu đen tăng thêm vài phần, gần như giống như mực đặc. Bóng tối nhanh chóng đánh tới. Toàn bộ con hẻm hoàn toàn biến đổi. Mặt đường nhựa nứt ra, khe nứt mọc đầy nấm mốc màu xanh đậm, khu dân cư hai bên hẻm nhỏ cũng biến thành tàn phá, nhiều chỗ thậm chí bắt đầu sụp đổ, dây leo xanh xám tùy ý sinh trưởng. Trong không khí tràn ra mùi âm u, ẩm mốc. Giống như trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đám sương đen nuốt chửng đoạn không gian này trong hàng chục năm! "Chạy mau, sương đen có thể nuốt chửng sinh mệnh!" Giọng nói sắc bén của Dạ Hoa xé tan sự tĩnh mịch, không ngừng vọng lại trong con hẻm. Trung Tâm thành phố Dung, Bên trong X Khóa Quốc Mậu Dịch Đại Hạ. "Đội trưởng, đã kiểm tra đo lường thấy điểm dị thường, chúng ta có khai thác hành động không?" Người mặc đồng phục đội viên cung kính hỏi Trần Cảnh Quan, trong tay cầm một dụng cụ nhỏ, trên đó có một chút số lượng nhấp nháy. Bọn họ là tổ chức ứng phó với Quỷ Dị của quan chức —— Cục Quản lý Quỷ Dị. Trần An là người phụ trách lâm thời ở Dung Thành. "Báo cáo tình hình xuống." "Vâng, trưởng quan. Giá trị ô nhiễm mục tiêu Quỷ Dị là 25%, độ vặn vẹo là mười tám, phán đoán là Quỷ Dị cấp hai." Cục Quản lý Quỷ Dị chia Quỷ Dị làm mười cấp, cấp một có lực lượng thấp nhất, cấp mười là diệt thế. Còn giá trị ô nhiễm và độ vặn vẹo, là căn cứ để phán đoán mức độ nguy hiểm của Quỷ Dị. Giá trị ô nhiễm càng cao, Quỷ Dị gây ô nhiễm tinh thần người bình thường càng nghiêm trọng hơn. 25% chỉ là thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, bao gồm cả việc tận mắt chứng kiến, phát tán qua video âm thanh, tư liệu truyền bá, khiến cho những người biết đến sự tồn tại của nó có 25% tỷ lệ vặn vẹo thành Quỷ Dị chi bộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận