Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 338: Ngộ trúng phó xa, Tà Thần tín đồ

Chương 338: Ngộ trúng phó xa, Tà Thần tín đồ Thấy công kích bị cản, năm người áo đen lập tức lùi về phía sau, khăn che mặt màu đen cũng theo đó rớt xuống, để lộ năm gương mặt xinh đẹp. Nhưng Chu Chính mắt sáng như đuốc, xuyên thấu qua lớp da quần áo, nhìn thấy những thứ sâu hơn. Đó là một thứ gì đó dinh dính, tanh hôi, và khiến hắn ghê tởm.
“Các ngươi là hải quái?” Chu Chính hỏi. Tuy chưa xác định cụ thể chủng loại, nhưng mùi hôi thối xộc vào tận xương này đã cho Chu Chính một phỏng đoán trong lòng.
Người phụ nữ áo đen cầm đầu khẽ giật mình, nhìn chằm chằm Chu Chính. “Diệp Thần không thể biết những điều này, chẳng lẽ đây là cái bẫy nhắm vào chúng ta?” “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Giọng của người phụ nữ khô khốc khàn khàn, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của nàng. Chu Chính cười hắc hắc, “ta chính là lá, dựa vào.”
“Tê ô ~” “Bành.”
Chu Chính chưa nói xong câu này, năm người phụ nữ áo đen đã cởi bỏ lớp “áo” của mình. Đương nhiên, với chúng thì động tác “cởi áo” này không mang ý nghĩa “hương diễm” theo giá trị quan thông thường mà là “huyết tinh” và “tàn nhẫn.”
Lớp da người xinh đẹp vỡ ra, lộ ra quái vật nửa người nửa cá kinh khủng ẩn bên trong. Nửa thân dưới của chúng là đuôi cá to mọng, da trần trụi phủ vảy, đầu thì mềm oặt dị dạng xấu xí, tóc là xúc tu bạch tuộc, mảnh da người đẫm máu còn dính trên người, gương mặt xinh đẹp dưới lớp da giờ chỉ còn mủ dịch và máu tanh hôi đáng buồn nôn.
Đối diện với những con quái vật xấu xí như vậy, người bình thường khó mà giữ được bình tĩnh, nhất là cái mùi hôi khó ngửi kia, luôn thử thách ý chí của con người. Ngay khi ngư quái lộ thân hình, mưa bên ngoài cửa sổ như nhận được một lực hút lớn, tràn vào phòng, ngưng tụ thành một vòng nước giống như thật bao phủ cả dãy phòng. Tiếng thủy triều liên tiếp vang lên. Bên trong vòng nước, Chu Chính có cảm giác như đang ở đáy biển, đi lại khó khăn, hô hấp cũng khó nhọc. Ngược lại, năm con yêu cá di chuyển nhanh hơn hẳn, bơi lội linh hoạt như cá trong nước.
Bọn ngư quái há miệng, sóng âm công kích khủng khiếp hướng về phía Chu Chính, tiếng gào thét của nữ yêu nhiếp hồn đoạt phách vang vọng trong phòng nhỏ. Đồng thời, năm cái đuôi cá đen bóng to lớn áp sát đến như rắn độc tùy thời xuất kích. Hàng loạt động tác nghe thì dài dòng, thực tế chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi.
Nhưng chuyện này không nằm ngoài dự kiến của Chu Chính. Nếu là địch nhân, mà có thể là cái bẫy, thì đương nhiên sẽ dốc hết sức tấn công. Kỳ thực quái dị không phải những sinh vật ngơ ngác, chỉ hành động theo bản năng. Hoàn toàn ngược lại, quái dị cấp cao trí thông minh không hề thua kém con người, thậm chí còn là một chủng tộc chiến đấu tàn khốc và cao cấp hơn.
“Thật đáng tiếc, các ngươi đụng phải ta.”
Ý niệm này hiện lên trong đầu Chu Chính. Sau đó, thân thể hắn phình to ra...... Thủy Viên Đại Thánh không chi kỳ hiện thế! Giờ khắc này, hắn chính là vương giả dưới nước!
Mấy đợt công kích trút xuống người hắn, sức mạnh bùng nổ làm rung chuyển cả căn phòng, nhưng đều bị dòng nước trong suốt quanh người hắn hóa giải, không thể làm hắn bị thương mảy may. Lũ ngư quái biến sắc, cảm nhận được uy hiếp chí mạng từ người Chu Chính, vội lùi về sau định thoát ra bằng cửa sổ. Nhưng đã muộn.
Trong tay Chu Chính bỗng xuất hiện một cây trường côn do huyền băng ngưng tụ, mang theo từng đạo tàn ảnh hung hăng điểm về phía ngư quái. Da người vỡ toác, vảy đen cũng chỉ hơi cản lại, trường côn dễ dàng xuyên vào trong cơ thể ngư quái, máu đen bắn tung tóe. Liên tiếp giết chết bốn con ngư quái, Chu Chính nhìn chằm chằm tên "khách" cuối cùng, sát ý không thể che giấu.
“Ai phái các ngươi tới?”
Sau hai mươi phút.
Mưa rơi càng dày, không có dấu hiệu dừng lại. Trần Hải nhìn màn mưa có chút xuất thần. Hắn đẩy cửa sổ, đưa tay ra, mặc nước mưa rơi vào tay, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt khiến hắn cảm thấy thân thiết. Trần Hải thả hồn theo dòng suy nghĩ, nhớ lại đêm hôm ấy.
Hắn vốn là một thành viên không có gì nổi bật trong gia tộc, huyết mạch yếu ớt, bị tộc nhân xa lánh, phiền muộn, hắn chọn đi du ngoạn bằng thuyền trên đại dương. Không ngờ chuyến đi giải sầu đó, hắn lại gặp phải núi lửa ngầm phun trào ngàn năm có một. Nước biển bị năng lượng khổng lồ đẩy lên trời rồi lại như thác đổ xuống, trước thảm họa thiên tai, con thuyền yếu ớt như một món đồ chơi. Trần Hải bị hất xuống nước, nước biển va đập làm hắn mấy lần hôn mê. Đúng lúc Trần Hải tưởng mình không thể sống sót, hắn mơ hồ thấy một đôi mắt...
“Ngươi muốn sống không?”
Âm thanh đó vang lên trong đáy lòng hắn. Tư duy của Trần Hải khi đó đã mơ hồ, nhưng bản năng sinh tồn bùng phát, hắn liên tục cầu xin trong lòng.
“Mau cứu ta, ta muốn sống sót, ta không muốn chết...... Mau cứu ta......”
Trong cõi U Minh, có một nguồn lực lượng giáng xuống, Trần Hải cảm thấy thân thể đau đớn như bị xé rách, và ngay lập tức ngất lịm đi. Lúc tỉnh lại, Trần Hải phát hiện mình đang nằm trần trụi trên bãi cát, đồng thời có thêm một thân thực lực đáng sợ. Những gì mơ hồ thấy lúc bị rơi xuống nước có vẻ hoang đường khiến hắn nghi ngờ đó chỉ là ảo giác, nhưng giọng nói trong lòng lại nói cho hắn biết rằng mọi thứ đều là sự thật.
Từ trong ký ức trở về hiện thực, trước mắt hắn như thấy được tiếng kêu gào thảm thiết của tộc nhân.
“Ta làm tất cả chỉ vì cứu rỗi.”
“Thế giới sắp hủy diệt, chỉ có thần mới có thể cứu vớt thế nhân, ta phải dùng phương pháp nhanh nhất truyền bá danh thần, để nhiều người thờ phụng thần của ta”
“Dùng game giả lập truyền bá tín ngưỡng của ta. Cũng là một thử nghiệm không tệ.”
A Phúc không hiểu Trần Hải đang lảm nhảm cái gì, hắn ngoan ngoãn đứng một bên, cố gắng hòa mình vào không gian xung quanh. Trần Hải quay người, ánh mắt rơi vào người A Phúc, mang theo ý vị khó hiểu. A Phúc đột nhiên cảm thấy hoa cúc siết chặt lại, hắn có chút lắp bắp: "Đại, đại nhân, ngài muốn làm gì?” Trần Hải nhếch mép cười, "ngươi sẽ vĩnh viễn đi theo ta sao?”
“Ta” A Phúc cảm thấy không khí có chút kỳ quái, nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt.
“Cùng ngươi cùng chết sao?”
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bị người ta đạp văng. Cánh cửa gỗ nặng nề bay thẳng ra ngoài, vừa vặn đập vào A Phúc khiến hắn trán đổ máu, ngất xỉu ngay tức khắc.
Cửa phòng mở toang. Chu Chính với vẻ mặt bình thản bước vào, phía sau hắn tỏa ra hơi nước mông lung, bao phủ cả gian phòng.
“Ta vốn tưởng là người nhà Quyệt, không ngờ lại là tín đồ Tà Thần.”
Trần Hải nghe thấy vậy thì con ngươi co rụt lại. “Ngươi là?” Lời còn chưa dứt, thân thể hắn như báo săn lao về phía cửa sổ, định trốn thoát.
Xoẹt!
Một tia sáng lóe lên rồi biến mất. Cổ của Trần Hải bị một cây huyền băng trường côn đánh nát, nhưng máu tươi màu đen phun ra, nhỏ giọt xuống mặt đất.
“A!” Mất đi đầu, Trần Hải không biết phát ra một tiếng kêu thê lương từ đâu, từ miệng vết thương của hắn vô số mầm thịt đen ngoằn ngoèo chui ra, dây dưa lại với nhau thành một con mãng xà ăn thịt người, lao về phía Chu Chính.
Phù!
Một tiếng giòn tan. Huyền băng trường côn đâm thẳng vào con mãng xà màu máu, thần lực bộc phát, đông cứng cả con mãng xà cùng xác Trần Hải.
Chu Chính nhếch mép cười, huyền băng trường côn xoay tròn, thế giới ngay lập tức trở nên thanh tịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận