Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 51: Đừng hỏi ta có dám hay không

Chương 51: Đừng hỏi ta có dám hay không
Sau khi thỏa thuận điều kiện, Chu Chính dự định trở về Thái Phủ, lần này thời gian đăng nhập trò chơi của hắn sắp hết.
“Chu Chính, gần đây không nên tới gần Hổ Đầu Sơn, nơi đó có quái dị cấp tai họa chiếm cứ, là cấm địa mới gần Cửu Nguyệt Thành.” Lạc Bạch Vân lúc này gọi Chu Chính lại, cẩn thận dặn dò.
“Hổ Đầu Sơn, không phải là địa bàn của Bạch Hổ Bang sao?” Chu Chính dừng bước chân, có chút hiếu kỳ hỏi. Hắn nhớ mình chỉ trảm thủ lĩnh tội ác, sao đảo mắt đã bị quái dị cấp tai họa chiếm cứ rồi?
“Bạch Hổ Bang đều chết hết, cũng chỉ tại họa là một con cốt xà, gọi là tham ăn cốt xà, thành chủ đã phái người đến ước định qua, tham ăn cốt xà ít nhất có thực lực cấp tai họa, võ giả cửu phẩm đi lên chính là đưa thức ăn, bát phẩm mới có thể miễn cưỡng chống lại.” Chu Chính thấy hứng thú, hắn lần nữa ngồi xuống, ra hiệu Lạc Bạch Vân nói rõ chi tiết hơn.
“Bạch Hổ Bang cũng gặp thời vận không tốt.” Lạc Bạch Vân có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác. “Theo lời của những bang chúng trốn được thì đầu tiên có một nam nhân bỉ ổi tự xưng 'cảnh sát trưởng mèo đen', dựa vào đánh lén giết chết hai bang chủ của bọn chúng, ngươi nói cái cảnh sát trưởng này là có ý gì. Ây, Chu Chính, mặt ngươi sao khó coi vậy?” “Không có gì, ngươi pha trà này ê răng quá.” Chu Chính tức giận nói. Thần mẹ cái kiểu “nam nhân bỉ ổi” trong vạn quân lấy thủ cấp địch, rất đúng với phong thái Kinh Kha chứ bộ. Lạc Bạch Vân kỳ lạ nhìn hắn một cái.
“Vào ban đêm, Bạch Hổ Bang chọn bang chủ đời thứ ba, lúc này lại xuất hiện một thiếu nữ, tự xưng vô sinh đao tháng thu ve, thực lực cao cường, chém cái rắc bang chủ đời thứ ba của bọn chúng.” “Vô sinh đao tháng thu ve, tên tuổi thật là khí phách, lão nhân, lai lịch thế nào?” “Ta cũng không biết, hẳn là hậu bối mới nổi lên trong giang hồ, hậu sinh khả úy nha.” Lạc Bạch Vân nhấp một ngụm trà.
“Cùng ngày đêm khuya, Bạch Hổ Bang chọn bang chủ đời thứ tư, ngay lúc này, tham ăn cốt xà đi vào bên trong Hổ Đầu Sơn, đem bang chủ đời thứ tư cùng số bang chúng còn lại đều ăn hết, chỉ có vài ba tên bang chúng trốn thoát.” “Nực cười, tham ăn cốt xà là do những người vô tội chết trong tay bọn chúng biến thành.” Chu Chính cảm thấy có chút kinh ngạc. “Người còn có thể biến thành quái dị sao?” “Đương nhiên, người có oán hận, chết không cam lòng, sẽ hóa thành quái dị đó.” Lạc Bạch Vân không biết nhớ tới cái gì, giọng điệu có chút cô đơn.
Chu Chính từ Xích Dương Võ Quán đi ra, bóng đêm đã sâu hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Huyết nguyệt treo trên cao, nhưng bị một tầng sương mù nhàn nhạt che phủ, mờ mờ ảo ảo.
“Cái thế đạo này.” Chu Chính thở dài. “Vô sinh đao ta cũng nên lấy cho mình cái ngoại hiệu mới, kêu cái gì được nhỉ? Quét ngang 800 vũ trụ vô địch thủ, đệ nhất đại soái bức thế nào?” Chu Chính ung dung trở lại Thái Phủ. Nhân lúc còn thời gian, hắn kiểm kê lại những thu hoạch cướp bóc được trong khoảng thời gian này, tổng cộng hơn chín vạn lượng hoàng kim, đủ để mua một con đường ở Cửu Nguyệt Thành.
“Nếu như tiền vàng trong trò chơi có thể chuyển được tới thế giới hiện thực thì tốt.” Hắn có chút buồn rầu, trong thế giới hiện thực, hắn chỉ là một thằng quỷ nghèo, nếu không phải giúp Triệu Vĩ giải quyết sự kiện 【Ác Quỷ Manh Hạp】 kiếm được chút phí dịch vụ, sợ rằng đến tiền thuê nhà cũng không có. “Xem ra cần tìm chút nghề kiếm tiền sống.” Chu Chính dựa vào trên giường, buồn chán suy nghĩ lung tung, nhìn thời gian từng chút một trôi qua.
Chu Chính mở mắt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người hắn. “Thời tiết tốt như vậy, luôn cảm thấy phải làm gì đó.” Chu Chính khẽ nhếch mép, vắt óc lên kế hoạch cho hôm nay. Sau khi tốt nghiệp, kế hoạch cuộc đời mà hắn đặt ra cho mình là tìm một công việc ổn định, kiếm một mối tình. Cuối cùng kết hôn sinh con, trải qua quãng đời còn lại.
Có điều, sau khi tiếp xúc trò chơi 【Ác Mộng Chi Thành】, nhất là khi nhìn thấy một mặt khác của thế giới này, tư tưởng của hắn đã thay đổi. Ai nói chơi game thì không thể giàu được? Nữ nhân sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của ta thôi. Bất quá, đánh game nhiều cũng sẽ nhàm chán, Chu Chính nằm trên giường lướt video ngắn. Lúc này một tin tức địa phương hiện ra.
“Bảo tàng của chúng tôi sẽ tổ chức triển lãm chủ đề 【văn minh Cổ Tô Lỗ thất lạc】 bắt đầu từ hôm nay, triển lãm lần này có tổng cộng 9 khu vực triển lãm cá nhân, trưng bày hơn một trăm món đồ sưu tầm, đều là bảo vật riêng của nhà thám hiểm nổi tiếng Lôi Nạp tiên sinh.” Trong video ngắn, còn có dán vài tấm hình của một số đồ sưu tầm.
“A, cái này trông có hơi quen.” Chu Chính nhấn nút dừng, video dừng lại ở một tấm bia đá in chữ. Những chữ trên tấm in khác hoàn toàn so với hệ thống chữ viết chủ lưu của thế giới, chúng phức tạp hơn, tràn đầy sắc thái thần bí. Nghe nói đây là chữ viết mà văn minh Cổ Tô Lỗ sử dụng, đến nay không ai có thể giải mã. Sở dĩ Chu Chính thấy quen mắt, là vì hắn đã thấy nó, bia đá ghi chép 【Cổ Phật Kinh】 trước Đại Lôi Âm Tự sử dụng loại chữ viết này. Nhưng trong trò chơi, Chu Chính trực tiếp xuyên thấu qua những chữ trên bia đá, giải đọc được ý nghĩa mà nó mang, cho nên nói đúng hơn là, hắn chỉ đã từng thấy những chữ này, chứ không phải nhận biết chúng.
“Văn minh Cổ Tô Lỗ thất lạc.” Vẻ mặt Chu Chính thoáng lộ ra nét cổ quái. Lúc Chu Chính còn học đại học, hắn có cảm tình với một vị học tỷ, vị học tỷ này cực kỳ si mê nghiên cứu văn minh Cổ Tô Lỗ. Theo học tỷ nói, trong lịch sử văn minh sơ khai thời cổ, đáng ra có một khoảng trống lịch sử, đó chính là văn minh Cổ Tô Lỗ. Dấu chân của văn minh này trải rộng khắp các ngóc ngách của thế giới, thậm chí những năm gần đây, người ta còn phát hiện di chỉ của thành phố do văn minh này lưu lại trên mặt trăng. Đây là một nền văn minh đầy sắc thái thần bí, nghe nói chúng nắm giữ sức mạnh Thần. Nhưng kết quả của văn minh này lại là bị xóa sổ chỉ trong một đêm, từ đó không còn chút dấu tích nào. Chu Chính lúc đó vì theo đuổi học tỷ, hắn đi sớm về tối, cả ngày đắm mình trong tiệm sách, góp nhặt rất nhiều tư liệu về văn minh Cổ Tô Lỗ, rồi chỉnh lý thành sách. Hắn đặt những tài liệu học tập đầy tâm ý này trong hộp tinh xảo, cùng hoa tươi tô điểm, rồi đưa cho học tỷ. Học tỷ cảm động hết sức, sau đó từ chối nhã nhặn hắn. Thế là, kèm theo văn minh Cổ Tô Lỗ, lại thêm một câu chuyện bi thương nữa. Cho đến nay, Chu Chính vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào.
Thu hồi ký ức. Hắn cảm thấy hết sức tò mò, trò chơi 【Ác Mộng Chi Thành】 lại có liên quan đến văn minh Cổ Tô Lỗ thần bí, cho nên dù thế nào, bản thân hắn cũng muốn đích thân đến xem bản dập của bia đá kia. Sau khi đã có quyết định trong lòng. Chu Chính mặc quần áo, thu dọn tươm tất rồi ra cửa. Hắn bắt xe thẳng đến bảo tàng Lạc Hà ở phía Bắc thành phố. Bảo tàng Lạc Hà là một địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng, sửa sang lộng lẫy, nhất là nơi này gần khu đại học, cho nên thường xuyên có các nữ sinh tới từng nhóm. Bất quá, bọn họ cũng không phải hứng thú với lịch sử, mà là đến check in sống ảo mà thôi.
Trên đường, điện thoại di động của Chu Chính vang lên, hắn nhấc máy lên xem, thì ra là cuộc gọi của Triệu Vĩ.
“Tiểu Chính Chính, cậu đang ở đâu đó?” Trong loa vẫn là giọng điệu tị tiện như cũ.
“Tớ đang trên đường đến bảo tàng.” “Vậy cậu đợi tớ ở bảo tàng đi, tớ qua đón cậu luôn.” Triệu Vĩ mang giọng điệu dụ dỗ: “Tớ có hai vé vào cửa khu suối nước nóng trên núi, có thể cùng mỹ nữ tắm suối nước nóng, có dám không?” “Đừng hỏi ta có dám hay không.” Chu Chính cúp điện thoại, khóe miệng nở nụ cười. Là một trang nam nhi, xưa nay chưa hề sợ thử thách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận