Chương 103: Tai họa ngay sát bên, sau khi Trần gia phụ tử của Cửu Âm Minh Võng xông phá phòng ngự của cự linh binh, lại trực tiếp xông tới cấm pháp bình chướng. Lôi hỏa trên cấm pháp bình chướng bùng nổ dữ dội, nhưng thân thể bọn họ lại lóe lên ánh sáng cùng màu sắc, sau đó lôi tan lửa tắt, bọn họ như nước hòa vào biển lớn, cứ vậy mà chui vào trong. Ánh mắt Chu Chính bỗng co lại. “Bọn họ cũng có lệnh bài Sất Lôi Tông, việc ra vào lệnh bài là cá nhân ai cũng có, cái bình chướng này còn có tác dụng quái gì?” Hắn đầu tiên ngạc nhiên, sau đó không nhịn được mà mắng lên. Cự Linh Vương cũng chú ý đến động tĩnh. “Hai con chuột các ngươi!” Nó lập tức giận dữ, không ngờ rằng sào huyệt nhà mình lại bị người ta chui vào. Nó chịu đòn của Thụ Vương quất, ỷ vào phòng ngự cường hãn, xoay người chạy về phía cấm pháp bình chướng. “Hủ thổ!” Thụ Vương khẽ quát. Một vòng sáng màu xanh sẫm bỗng nhiên bắn ra. Đất đai bị vòng sáng bao phủ lập tức bị ăn mòn thành bùn nhão đầm lầy, bùn màu đen duỗi ra từng cánh tay, chúng trườn đi trong vũng bùn rồi một phát tóm được chân Cự Linh Vương, theo đà mà leo lên. “Ở lại đây đi, ở lại đây đi.”“Ngươi dẫm lên ta, không muốn đi, ngươi giẫm ta đau quá.” Bên dưới vũng bùn truyền ra tiếng kêu, âm thanh thê lương rùng rợn khiến người ta kinh hồn bạt vía. “Nát!” Cự Linh Vương quát. Nó cũng thả ra Hắc Vực của mình, vô số khí đao khí kiếm ngưng tụ, chúng vây quanh Cự Linh Vương điên cuồng xoay tròn, xé nát toàn bộ cánh tay. Sau khi Cự Linh Vương thoát khỏi trói buộc, lại lần nữa phóng về phía cấm pháp bình chướng. Nó có một dự cảm chẳng lành. “Dừng lại đi.” Thân thể Thụ Vương lại từ bùn nhão chui ra, ngăn trước mặt Cự Linh Vương. “Ta không g·iết được ngươi, nhưng vây khốn ngươi một khắc, vẫn có thể làm được.” Nó khẽ cười. Trong vũng bùn lại lần nữa sinh ra vô số cánh tay, những cánh tay này trên không trung quấn lấy vặn vẹo, hình thành một bức tường cánh tay. Thụ Vương bước qua, hai tay chống đỡ lên bức tường cánh tay. Lập tức, ánh sáng màu xanh sẫm trên bức tường cánh tay bùng lên dữ dội, từng cánh tay cũng như ăn phải thuốc kích thích, điên cuồng bám víu. Vẻ điên cuồng trên mặt Cự Linh Vương càng đậm. “Sao ta không hiểu Thụ Vương muốn làm gì?” Chu Chính xoa cằm, có chút không rõ tình hình chiến đấu. Vốn hắn nghĩ đây là trận chiến giữa Vương đối Vương. Theo hắn tính toán thì Thụ Vương sẽ nghiền ép Cự Linh Vương, mình sẽ bị trọng thương, sau đó hắn sẽ thừa cơ mưu đoạt chỗ tốt. Nhưng, chủ lực chiến tướng Thụ Vương lại biến thành phụ trợ, phụ trợ đi trộm tháp? Đây là cái quái gì? Dù sao thì Chu Chính cũng chơi game nhiều năm, luôn có một ý nghĩ rất đơn giản. Địch nhân muốn làm gì thì mình sẽ đối nghịch lại. Địch nhân muốn trộm tháp, tốt thôi, vậy mình sẽ đi trước một bước san bằng cái tháp đó để địch nhân không có tháp để mà trộm. Hắn dặn dò vài câu với Tảo Địa Thần Tăng, thu Tiểu Quyên vào Minh Hà hàn thạch, sau đó vận khởi 【 Ngũ Tướng Thần Biến 】 lặng lẽ bay về phía cấm pháp bình chướng. Hắn có lệnh bài thiên phẩm của Sất Lôi Tông, có thể tự do ra vào đại trận hộ tông. Lúc này Cự Linh Vương và Thụ Vương đánh nhau ác liệt, hai bên mắt chó đều đã đánh đỏ, tự nhiên không còn sức lực mà chú ý đến một làn gió nhẹ. Chu Chính bình yên vô sự lướt qua chiến trường, trước cấm pháp bình chướng thu lại thần thông, trở về hình người. Hắn lấy ra lệnh bài Sất Lôi Tông. “Ngươi cũng có lệnh bài?” Một âm thanh khàn khàn hỏi. “Ừm, ta cũng có một cái.” Chu Chính vô ý thức đáp. Một khắc sau, lông tơ toàn thân hắn dựng lên. Là ai đang nói chuyện? Hắn đột ngột quay đầu lại, nhưng vừa quay đầu, hắn đã nhìn thấy một người đứng ở sau lưng mình. Là Thụ Vương! Nó quỷ dị nhìn Chu Chính, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Côn trùng thú vị.” Cảnh tượng đột ngột khiến hắn kinh hãi, hắn hét lớn một tiếng, thân thể đột ngột lui về sau. Lưu Ly Phật Giáp cũng trong nháy mắt bùng phát, bao trùm lấy toàn thân. Nhưng mà Thụ Vương lại không động thủ, chỉ quỷ dị tan biến trước mặt hắn. Tinh thần Chu Chính cao độ tập trung, sẵn sàng nghênh chiến, sợ bị đánh lén. Một giây, hai giây, ba giây. Tám giây, chín giây, mười giây. Xung quanh im ắng, không có một gợn sóng. Chu Chính cũng nghĩ thầm, lẽ nào Thụ Vương chỉ đến để bắt chuyện với mình? Kiểu như: Ăn cơm chưa, ăn rồi hả? Có muốn tắm rửa không? Hắn lẩm bẩm. Nhưng mà, một khắc sau, tai họa đã kề bên! Cấm pháp bình chướng trong nháy mắt trở nên lờ mờ, lôi quang hỏa hoa nhấp nháy vụt tắt, thay vào đó là vô số đường vân màu đen. Đường vân màu đen do từng sợi không khí dơ bẩn tạo thành, giăng khắp nơi, đang nhanh chóng kết lại, nhìn tư thế thì có vẻ muốn tạo ra một tầng bình chướng khác trên cấm pháp. Chu Chính đoán rằng biến cố của cấm pháp bình chướng chắc chắn có liên quan đến Trần gia phụ tử. Tuy không biết rõ đường vân màu đen là cái gì, nhưng tám chín phần mười không phải là thứ tốt lành gì. Hắn đoán đúng, đây chính là Cửu Âm Minh Võng. Cửu Âm Minh Võng là một loại bảo vật đặc thù, có thể bám lên cấm pháp bình chướng, phòng ngừa bất luận ai ra vào, có tác dụng trong ba canh giờ. Thường được dùng trong những trường hợp như là khóa cửa. “Nhất định phải xông vào trong!” Chu Chính theo bản năng nghĩ. Hắn đột nhiên dẫm mạnh xuống đất, tốc độ bạo tăng trong nháy mắt, lao về phía Cửu Âm Minh Võng còn chưa khép kín. Nhưng mà ngay khi Chu Chính vừa có động tác, Thụ Vương bỗng nhiên từ dưới đất chui ra, vừa hay chặn trước người Chu Chính. Đôi tay nó như lợi trảo chụp về phía Chu Chính. Rầm! Hai tay Thụ Vương bị Lưu Ly Phật Giáp ngăn lại, nhưng sức của nó rất lớn, mười ngón tay vẫn đâm vào được bên trong Phật Giáp. Rung động mạnh mẽ vang lên chói tai nhức óc khiến đầu óc Chu Chính mơ hồ. Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, lập tức hồi phục sự tỉnh táo. Sau đó hắn thấy Thụ Vương biến thành một con tiểu xà màu xanh sẫm, cố chui vào khe hở còn chưa khép kín trong Phật Giáp. Chu Chính vội vàng vung nắm đấm đánh con tiểu xà màu xanh sẫm ra ngoài. Tiểu xà sau khi rơi xuống, đầu tiên biến thành Mộc Khôi, sau đó mặt của nó như sóng nước gợn lên, một lát sau lại biến thành khuôn mặt Thụ Vương. Nó lộ ra nụ cười âm trầm, lại lần nữa đánh về phía Chu Chính. “Đây là Mộc Khôi do Thụ Vương điều khiển!” Chu Chính trong nháy mắt hiểu ra. Thụ Vương thật sự vẫn còn đang giao chiến với Cự Linh Vương, đương nhiên sẽ không quan tâm đến hắn. Đúng vậy, Thụ Vương thật sự nếu ở trước mặt hắn, sao lại dùng trò biến mất rồi lại xuất hiện thế này, rõ ràng là nó đang câu giờ. Ý nghĩ này vừa lóe lên, Chu Chính càng thêm quyết tâm. Cửu Âm Minh Võng đang khép lại với tốc độ cao, lúc này chỉ còn lại một lỗ hổng. Chu Chính có thể thấy rõ vô số đường vân bay lượn, như những sợi râu, cơ hồ muốn bịt kín lỗ hổng. Lỗ hổng đóng lại, hắn sẽ không còn cơ hội vào cấm pháp bình chướng nữa. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt hắn đỏ ngầu, hung hăng tung một quyền vào đầu Thụ Vương! Đây là một quyền dồn toàn bộ sức lực của Chu Chính! Tốc độ nắm đấm của hắn rất nhanh, giống như một đạo sấm sét màu đen, nhấc lên từng đợt cuồng phong. Oanh! Nắm đấm trực tiếp đánh nổ đầu Thụ Vương, xuyên qua! Thụ Vương kêu lên thảm thiết một tiếng, thân hình nó lại biến thành Mộc Khôi, thân thể tàn phế ngã về phía sau. Chu Chính đánh nổ Thụ Vương giả thân cũng không dừng lại, mượn lực lao ra, nhắm thẳng lỗ hổng. Lỗ hổng càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng, hắn nhảy lên, phịch một tiếng lao vào lỗ hổng, như tan vào mặt nước, xông ra ngoài. “Ta vào được rồi!” Chu Chính mừng rỡ. Hắn theo đà xoay người, nhanh chóng dừng lại đà lao tới. Một chân đột ngột giẫm lên người hắn. “Hóa ra là côn trùng ngươi.” Trần gia phụ tử trên mặt mang nụ cười lạnh lẽo nhìn Chu Chính. Thân thể Chu Chính chấn động, lập tức ý thức được nguy hiểm. Lão ngưu hôm nay về nhà hơi muộn, tranh thủ viết nhanh một chương, trong lòng hơi gấp, nhưng vẫn cố gắng sửa đổi hai lần... Ngày mai lão ngưu bắt đầu huấn luyện trở lại, nhưng vẫn bảo đảm mỗi ngày hai chương.