Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 7: Họa phong đột biến thế giới

Chương 7: Họa phong đột biến
Thế giới
Tiểu hoa viên dưới lầu nhà Chu Chính vốn là nơi tập trung của các bà các bác thích nhảy múa, nhưng bây giờ, ở đó mọc lên một cây đại thụ che trời. Không, phải coi nó là cây thông thiên đại thụ mới đúng. Chỉ riêng cái cây này thôi đã chiếm hết toàn bộ khu vườn nhỏ.
Đây quả là tin tức lớn!
Ánh mắt Chu Chính sáng lên, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là đăng lên khoe trên vòng bạn bè, cả dòng trạng thái hắn cũng đã nghĩ xong: “Cây cao 28 tầng lầu, các người thấy bao giờ chưa?”. Hắc hắc, chắc chắn sẽ thu hút được một đống lượt thích và bình luận cho xem. Còn cái cây này vì sao một đêm xuất hiện thì đó là việc của mấy ông chuyên gia, trời sập xuống thì có người cao đỡ, hắn - Chu Chính - chỉ là người hóng chuyện mà thôi.
Cầm điện thoại lên chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè, cả một tràng hành động cứ thế trôi chảy. Lúc này, hắn để ý thấy trong WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, là của đồng bọn kiêm bạn học Triệu Vĩ gửi tới. Triệu Vĩ vốn thích nhắn tin bằng giọng nói, Chu Chính lười ấn vào nghe, hắn trực tiếp gọi điện thoại.
“Đại Tiên, gửi cho ông bao nhiêu tin nhắn không thèm trả lời, bị tiên nhân bắt đi rồi à?”
“Đừng có nói bậy, hôm qua chơi game cả đêm nên tắt tiếng điện thoại.”
“Mẹ nó, nhà ông không bị mất điện à, chẳng phải nói toàn thành phố mất điện sao?” Giọng Triệu Vĩ cao lên, mang theo một chút ghen tị rõ ràng. “Nhà tao từ hôm qua đến giờ vẫn mất điện, tao còn hẹn bạn đánh phó bản【 Mạt Nhật Chi Hoàn】.”
“Ha ha, đấy là số trời rồi, chịu thôi.” Chu Chính trêu chọc nói, hắn thuận tay thử mấy lần công tắc đèn, bực mình phát hiện nhà mình cũng bị cúp điện rồi. “Mà thôi, Vĩ ca tìm tao có gì không?”
“Mày còn chưa biết à, đêm qua xảy ra chuyện linh dị rồi đó!”
“Chuyện linh dị gì chứ, sao tao chưa nghe gì hết?” Chuyện kỳ lạ đô thị hắn nghe không ít, cái nào cái nấy đều như thật, vì vậy mà hắn và mấy người bạn còn cố ý đến nơi phát sinh sự kiện lạ để tìm hiểu, kết quả... Ha ha. Đều là giả, giả, giả. Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Triệu Vĩ ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Lần này là thật đó, trăm quỷ dạ hành! Hơn trăm người chết đi lại trên đường cái, xuyên tường qua ngõ hẻm, lần này có cả video, tao gửi cho mày xem.”
Rất nhanh, Triệu Vĩ gửi đến một cái video. Thời điểm quay video là đêm qua, do mưa bão nên hình ảnh quay được có hơi mờ. Trong cơn mưa lớn, trên đường cái có một loạt hình người lẳng lặng bước đi, chúng đi san sát nhau thành một hàng rất dài. Lúc này một tia sét lóe lên, trời đất bỗng nhiên sáng rực, chiếu rõ hình dáng của chúng. Thân thể hư ảo, da dẻ nhợt nhạt, nơi quỷ dị nhất là đôi mắt của chúng toàn lòng trắng, không ngừng rỉ máu. Đó rõ ràng là từng vong hồn! Những vong hồn này cuối cùng xuyên qua một bức tường, biến mất không thấy đâu. Cả đoạn video, trừ tiếng mưa rơi xào xạc, không hề có âm thanh nào khác, mà càng như thế thì lại càng khiến người ta bất an và sợ hãi.
“Vĩ ca, cái video này không phải quay dựng chứ?”
“Thật trăm phần trăm, trên mạng đang ầm ĩ cả lên đó, mày cứ tìm kiếm ‘trăm quỷ dạ hành’ là sẽ thấy ngay. Tao còn một cái video nữa nè, mày xem tiếp đi… Còn kinh khủng hơn đấy.”
Vừa nói Triệu Vĩ vừa gửi tiếp một cái video, đây là một đoạn phát sóng trực tiếp được ghi lại. Bối cảnh là con đường đồ ăn vặt của Hồng Tinh thương thành, Chu Chính cũng hay cùng bạn bè đến đây dạo chơi. Vẫn là một đêm mưa bão, một tòa khách sạn quỷ dị âm u bỗng dưng xuất hiện ở giữa phố đi bộ, trên tấm biển gỗ cũ kỹ có treo bốn chữ "Hữu Gian khách sạn".
“Mọi người xem, ở đây tự nhiên mọc lên một khách sạn.” Lời bình luận vang lên, chắc là giọng của người quay video. “Tôi ở ngay nhà trọ bên cạnh, tối nay mưa to quá, trong nhà cũng không có cơm nên tôi xuống lầu ra đây tiệm mì ăn, tôi dám đánh cược là khi tôi đi ăn cơm thì ở đây không có cái gì cả, nhưng khi ăn xong bước ra thì cái kiến trúc này đã sừng sững ở đây rồi.”
“Đây chắc chắn là chuyện linh dị!”
“Bây giờ, Đại Chùy Ca ta sẽ phát sóng trực tiếp tìm tòi bí mật, mang mọi người cùng nhau tham quan khách sạn này, các vị ‘lão thiết’ bắn tên lửa lên đi nào!”
Chu Chính lướt qua những dòng bình luận, tiếp tục xem. Hình ảnh không ngừng tiến lên, rất nhanh đã đến trước khách sạn. Cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra được. Bên trong cửa là một đại sảnh, có tám cái bàn vuông, xung quanh kê ghế dài, đúng kiểu khách sạn hay thấy trong phim cổ trang. Bên trong khách sạn rất yên tĩnh, lại có chút lờ mờ.
“Xem ra nơi này chẳng có gì cả.” Đại Chùy Ca nói, khách sạn cũng không lớn, anh ta cầm điện thoại đi một vòng từ trong ra ngoài, không hề có gì dị thường.
Đúng lúc này.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Không ngừng có giọt nước nhỏ xuống từ trần nhà.
“Khách sạn này chất lượng kém quá, còn bị dột nữa.”
Nói rồi, hình ảnh video di chuyển lên trên. Đột nhiên, hình ảnh rung lên một cái, Đại Chùy Ca phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi. Trên xà nhà, sáu cái xác chết được treo ngay ngắn, sắc mặt dữ tợn, miệng há hốc, lưỡi thè ra, dáng vẻ thèm thuồng. Tiếng động phát ra từ chỗ bọn chúng. Cả sáu cái xác chết đều trợn trừng đôi mắt của người chết, gắt gao nhìn vào camera. Không, không phải camera. Chu Chính chợt hiểu ra, bọn chúng hẳn đang nhìn Đại Chùy Ca đang cầm điện thoại phát sóng trực tiếp.
Hình ảnh rung lắc dữ dội, màn hình tối đen, có lẽ điện thoại bị quẳng xuống đất, trong đó vọng lại những tiếng động mơ hồ, là tiếng kêu thảm thiết đến biến âm của Đại Chùy Ca.
“Mở cửa ra, mở cửa ra, sao cửa lại không mở được?”
“Đừng lại gần tao, mạ ơi, cứu con với!”
“Á, quỷ! Quỷ!!!”
Phía sau, hình ảnh cứ tối đen như vậy, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết đến cùng cực của Đại Chùy Ca, cùng với tiếng xé rách và nhai nuốt thịt. Chu Chính rùng mình, đặc biệt là đoạn hình ảnh rung lắc camera lên trên, làm cho hắn nổi hết da gà. Cúi đầu xem bình luận, trong video có một đống bình luận phụ đề lướt qua.
“Đại Chùy Ca uy vũ, video này kinh dị quá.”
“Tao đang uống nước thì phun cả ra bàn, sợ vãi đái.”
“Tao đang tranh thủ lúc vợ tắm để xem video. Anh bạn, tỉnh lại đi, tí nữa còn cần dùng đến mày đó!”
“Từ xưa đến nay, dân mạng luôn là những người tài giỏi nhất.”
Lúc này Triệu Vĩ tiếp tục nói: “Thấy chưa, sự kiện linh dị là có thật mà, nếu không phải tay tao nhanh mắt nhanh tay tải về trước thì mày có tìm trên mạng cũng không ra đâu, bị ‘hòa hài’ hết rồi.”
“Thế nào, chúng mình có nên đi thám hiểm không?” Triệu Vĩ là phú nhị đại, có tiền có thời gian rảnh, hắn không có thói hư tật xấu gì, nhưng đối với những chuyện linh dị thì lại đặc biệt mê, thậm chí còn thành lập hẳn một câu lạc bộ giao lưu những người thích chuyện kỳ bí, hắn tự mình làm hội trưởng, Chu Chính là hội phó.
“Không đi.” Chu Chính một mực từ chối. Trân quý tính mạng, tránh xa những chuyện ma quái, cây đại thụ 28 tầng lầu ở dưới nhà đang nhắc nhở hắn, họa phong của thế giới này đã thay đổi rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Chính dùng di động tìm kiếm các sự kiện linh dị trên mạng. Kết quả, hắn thấy có rất nhiều bài đăng tương tự, tiêu đề cái nào cái nấy cũng kinh khủng:【Ngọ Dạ công Giao】【Ông già ôm đầu】【Áo mưa đỏ rỉ máu】v...v, thời gian phát sinh đều là đêm qua, nhưng ấn vào đường link thì kết quả là đều hiện 404. Đây là tình huống gì vậy, quần ta đã cởi rồi, ngươi cho ta xem cái này?
“Cộc cộc cộc”.
Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Chính đi ra mở cửa, kinh ngạc thấy ngoài cửa đứng hai người mặc áo gi-lê đen cùng mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
“Chào anh, theo chỉ thị của cấp trên, bất cứ ai cũng không được đăng tải tư liệu hình ảnh liên quan đến cây cổ thụ kia trên mạng xã hội, nếu anh đã đăng thì chúng tôi cần giám sát anh thu hồi và xóa bỏ tư liệu, đồng thời ký vào bản hiệp nghị bảo mật này.” Vẻ mặt của người cảnh sát rất hiền hòa, nhưng giọng điệu lại không thể thương lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận