Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 30: Ác quỷ mù hộp (1)

Chương 30: Hộp mù ác quỷ (1)
Ngày hôm sau.
“Đệ tử đã cho người đi bốn nơi tìm hiểu, phát hiện có không ít nhà đang làm lễ tang, mặt khác Kim Ngân Miếu đóng cửa nửa ngày, chiều hôm nay mở cửa lại như thường lệ, hết thảy bình tĩnh như trước.”
Trong phòng, Thái Nghị cung kính báo cáo tình hình cho Chu Chính. Sau chuyện ở phủ Thái, Thái Nghị càng thêm tôn sùng Chu Chính, xem Chu Chính như sư phụ.
“Hết thảy bình tĩnh như trước.”
Chu Chính cười lạnh, xem ra thế lực sau lưng Kim Ngân Miếu đang ra tay, phong tỏa tin tức. Khác với sự bế tắc ở Thảo Tràng Thôn, sau khi đến Cửu Nguyệt Thành, Chu Chính đã hiểu rõ hơn về bối cảnh chính trị của 【Ác Mộng Chi Thành】.
Thế giới Ác Mộng Chi Thành rộng lớn bao la, theo chế độ cổ chia thành Cửu Châu. Vùng đất này do vương triều Đại Càn thống trị, đại nghiệp của Đại Càn quốc đã hơn tám trăm năm, nhưng vì quái dị hoành hành, vương triều suy yếu, nữ hoàng lên ngôi cùng nhiều vấn đề khác, ngoài ba châu gần Đế Đô, hơn nửa sáu châu còn lại không nghe triều đình điều khiển. Nói tóm lại, đây là một thế giới mà trật tự gần như sụp đổ. Linh Châu là vùng biên thùy của Trung Thổ, Cửu Nguyệt Thành lại là thành nhỏ hẻo lánh nhất Linh Châu, ở Cửu Nguyệt Thành, thành chủ một tay nắm giữ quyền hành chính, một tay nắm giữ quân đội trấn giữ thành, quân chính hợp nhất, tự mình quyết định. Việc thành chủ muốn khống chế ngôn luận là rất dễ dàng.
Chu Chính trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện của Kim Ngân Miếu không cần đụng vào nữa, phía sau có bóng dáng của phủ thành chủ.”
Nhắc nhở một câu, Chu Chính lại hỏi về tiến độ xây dựng Đại Lôi Âm Tự.
“Trước kia có một ngôi chùa bị bỏ hoang, về sau không biết vì sao mà không ai lui tới, đệ tử xem địa thế không tệ, liền cho người mua lại, lại mua thêm mấy căn nhà xung quanh, định hợp lại xây dựng, nếu mọi chuyện thuận lợi, khoảng nửa tháng nữa có thể sửa xong.”
“Đệ tử cũng cho người chiêu mộ tăng nhân vân du bốn phương, mua kinh Phật, nhân tiện khi Đại Lôi Âm Tự xây xong sẽ truyền bá phật pháp.”
Thái Nghị sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, Chu Chính nghe mà gật đầu liên tục. Có Thái Nghị, mình quả thực bớt lo không ít. Bất quá, Chu Chính muốn xây Đại Lôi Âm Tự thành phật tông đứng đầu thiên hạ, không phải là một ngôi chùa nhỏ, Đại Lôi Âm Tự ở Cửu Nguyệt Thành chỉ là bước khởi đầu mà thôi. Sau khi khích lệ Thái Nghị, Chu Chính ngồi một mình bên bàn, chìm vào suy tư.
“Muốn khai tông lập phái, cần rất nhiều đệ tử trong tông môn, ta nên đi đâu tìm người đây?”
Một hồi lâu sau, hắn thở dài: “Muốn sáng lập một tông môn, quả nhiên không dễ, dù ta có Phật linh truyền thừa cũng vậy.”
Cảm giác suy nghĩ miên man, Chu Chính tạm gác chuyện tông môn, tiện tay lật xem 【Phù Triện Bí Lục】. Quyển bí tịch lấy được từ lão già coi miếu này, không phải chỉ là một quyển bí tịch đơn thuần, mà ghi lại tám loại Phù Triện cách vẽ và ứng dụng.
“Đo quyệt phù, ngự phong phù.
Ngọn đèn nhỏ phù.
Khống linh phù.
Trấn ma phù.
Yểm ma phù.
Trừ tà phù.
Bạo liệt phù.”
“Đây là truyền thừa phù sư Phù Triện, với người bình thường mà nói, một tấm Phù Triện dùng tốt, có thể bảo vệ tính mạng.”
Chu Chính cất 【Phù Triện Bí Lục】 đi, học tập Phù Triện cũng tiêu hao hồn lực, hắn không có nhiều hồn lực để học. Nhìn thời gian, Chu Chính nằm xuống giường, thời gian thoát game sắp đến.
Lại mở mắt ra, trời đã sáng rõ, Chu Chính cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân tràn đầy sinh lực hơn bình thường rất nhiều. Lúc này, đồng đội Triệu Vĩ gửi đến một tin nhắn.
“Ta và A Long gặp quỷ rồi, đến gặp mặt lần cuối đi.”
Chu Chính cau mày.
Hai mươi phút sau, ở quán cà phê Đại Nhuận Phát, Chu Chính gặp Triệu Vĩ và A Long. Triệu Vĩ và A Long đều là bạn học của hắn, hiện giờ hai người đều thâm quầng mắt, vẻ mặt bất an, tim đập nhanh, hai tay ôm ly cà phê nóng hổi, dường như muốn tìm chút ấm áp từ đó.
“Chính Chính, anh em tao gặp quỷ rồi, đây có lẽ là lần cuối của anh em mình, tao không đùa đâu, mày nhất định phải tin tao.”
“Ừ, tao tin mày.”
“Chắc chắn là gặp quỷ, bọn nó không tin chút nào, khoan đã, mày bảo mày tin tao?”
“Đúng, tao tin mày.”
“Không phải, mày tin thoải mái vậy, sao tao tin mày là thật lòng tin tao được?”
Triệu Vĩ có chút kinh ngạc nhìn Chu Chính, những lời thoái thác chuẩn bị trước đều không có đất dụng võ. Chu Chính thở dài một hơi: “Bởi vì tao cũng gặp chuyện tương tự rồi, kể ra đi, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Ngọn nguồn sự việc là từ buổi tụ tập tối hôm qua. Lý do tụ tập không quan trọng, đơn giản là Triệu Vĩ, một người thích làm vườn, có cô bạn gái yêu nhau ba năm, cô gái cũng rất yêu anh, vì sở thích làm vườn của Triệu Vĩ, cô tự tay mở một khoảng đất màu xanh tươi. Vẻ mặt Triệu Vĩ đau khổ, định bắt đầu than vãn, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của Chu Chính, những chi tiết vụn vặt bị bỏ qua, trực tiếp đến phần cao trào. Tiếp theo là lời kể của A Long.
“Lúc đó bọn tao uống cũng kha khá, thấy ở cửa quán có cái máy bán hộp mù, hình dạng ác quỷ, nên rút một hộp ác quỷ mù.”
“Tao rút trúng một người giấy là Kính Quỷ.”
“Kính Quỷ là một con quỷ nửa thân, nửa người từ trong gương màu đỏ máu thò ra, hai tay chống vào mặt kính, đôi mắt đỏ như máu, cứ vậy nhìn chằm chằm mày, trông rất đáng sợ.”
“Tao bỏ người giấy cùng với hộp vào túi, đi theo mọi người hát karaoke, đến khoảng một hai giờ thì tan, lúc này tao bất ngờ phát hiện người giấy trong túi không thấy, chỉ còn lại cái hộp.”
Chuyện có chút quỷ dị, nhưng A Long cũng không nghĩ nhiều, nhà hắn cách quán karaoke không xa, nên chọn đi bộ về. Đường về nhà rất quen, đi nhiều lần rồi, nhưng đêm nay, con đường này lại đặc biệt nhộn nhịp. A Long nhìn thấy một ông lão mặc đồ đen ngồi trên ghế dài, người thẳng tắp, đang đọc báo. Ngay giữa ngã tư, một đôi tình nhân mặt đối mặt đứng đó, tình cảnh có chút quái dị. Trong con hẻm nhỏ bên góc đường, một bé gái đang ném bóng vào tường, quay mặt cười với A Long.
“Anh trai ơi, anh chơi bóng với em nhé?”
A Long nhìn điện thoại, thời gian hiển thị trời vừa hửng sáng. Giờ này, có ai mà ông lão đọc báo, tình nhân thân mật, bé gái đá bóng? Mẹ nó, không lẽ gặp quỷ rồi? A Long tỉnh cả rượu, sợ hết hồn. Sau khi chạy bán sống bán chết về nhà, A Long thấy đèn trong phòng vẫn sáng, bố anh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Thấy anh về, bố anh nhỏ giọng quát: “Thằng nhóc thối tha, suốt ngày ra ngoài điên khùng, cho mày nấu nước rồi, tắm rửa thì nhỏ tiếng thôi, mẹ mày ngủ rồi.”
Ban đầu A Long không muốn tắm, nhưng người đầy mùi rượu, nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn vào nhà vệ sinh. Ngay lúc bước chân vào cửa nhà vệ sinh, A Long như nghe thấy tiếng gì kỳ lạ, như tiếng thủy tinh vỡ, nhưng khi vào nhà vệ sinh thì tiếng đó lập tức biến mất. A Long nghĩ mình bị ảo giác, anh thảnh thơi tắm rửa, trước gương làm mấy kiểu, rồi cảm thán nói: “Không thể uống rượu được, bụng bia rồi.”
Nói xong, anh kéo cửa nhà vệ sinh đi ra, vô tình liếc mắt một cái, chính cái liếc mắt này khiến anh sững người tại chỗ. Trong gương, anh vẫn đang tươi cười, còn cửa phòng vệ sinh thì đang đóng kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận