Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 247: Bố cáo pháp lệnh, hình quỷ lấy mạng

Chương 247: Bố cáo pháp lệnh, hình quỷ lấy mạng Cái tinh bàn đồng thau này rõ ràng là Định Thần Tinh Bàn do Chu Chính chế tạo. Định Thần Tinh Bàn có năng lực bị động là 【Định Thần】, có thể tự động tìm kiếm trong phạm vi ngàn dặm tất cả vật phẩm ẩn chứa Thần Chi khí tức. 【Ác Hình Chi Nhãn】là do tàn phế thân thể Thần Chi chế tạo ra, nó cũng có nồng đậm Thần Chi khí tức, cho nên Định Thần Tinh Bàn dùng ở nơi này là quá chuẩn rồi.
Hai mắt Chu Chính hơi nheo lại. Hai tay của hắn cầm lấy tinh bàn, tâm thần kết nối với tinh bàn đồng thau.
“Khởi động 【Định Thần】!” Chu Chính nói.
Mặt ngoài tinh bàn, vô số minh văn cùng nhau nhấp nháy, vô số lưu quang màu trắng bạc từ trên trời hạ xuống, chậm rãi chui vào trong tinh bàn màu bạc.
Chu Chính lập tức rơi vào một trạng thái huyền diệu. Tâm thần của hắn chia ra vô số phần, chúng được bao phủ bởi lưu quang màu bạc lóa mắt, xuyên qua phế tích, hướng nơi xa khuếch tán ra.
Phỉ Ngưu hiếu kỳ đánh giá Định Thần Tinh Bàn. Nó đột nhiên đưa tay vớt lấy những luồng lưu quang màu bạc kia.
“Sao lại có thể vớt lên.” Kim Sí Đại Bằng Điểu lấy ra một vò rượu, vừa uống vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng mà nó vẫn chưa dứt lời, động tác nâng chén đã khựng lại, rượu đổ cả vào người.
Luồng lưu quang màu bạc tựa dòng nước kia vậy mà bị Phỉ Ngưu mò lên thổi phồng.
“Tinh lực trời sinh phù hợp với Thần Chi khí tức, dựa vào tinh lực phản ứng đặc thù với Thần Chi khí tức để làm phương thức dò xét thật sự là tinh xảo thú vị.” Phỉ Ngưu liên thanh tán thưởng.
Lưu quang màu bạc chìm nổi trong lòng bàn tay Phỉ Ngưu, ngưng tụ thành rất nhiều Ngũ Mang Tinh nhỏ bé, những Ngũ Mang Tinh này va vào nhau còn phát ra âm thanh đinh đinh đang đang êm tai.
Kim Sí Đại Bằng Điểu quay đầu nhìn Ly Loan một chút, hai con chim đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bọn chúng bị một tay này của Phỉ Ngưu làm cho chấn kinh. Một trảo của Phỉ Ngưu thoạt nhìn nhẹ nhàng bâng quơ, thực chất lại ngưng tụ một lực lượng tương đối mạnh mẽ, chính là loại lực lượng này mới có thể mạnh mẽ thu nhiếp biến hóa vô tướng tinh lực về hình dáng ban đầu. Điều này chẳng khác gì mò trăng đáy nước. Rõ ràng trong nước chỉ là bóng trăng, vậy mà Phỉ Ngưu thật sự vớt ra mặt trăng, chuyện này quả thực khó mà tin nổi!
Hai con chim lập tức cảm thấy việc lừa gạt Phỉ Ngưu có hơi lỗ mãng, nếu lỡ để lộ ra thì sao.
Bọn chúng không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này Chu Chính vẫn đắm chìm trong thế giới của Định Thần Tinh Bàn, cảm ứng khí tức Thần Chi trong phạm vi ngàn dặm.
Đột nhiên Chu Chính mở mắt, ánh mắt lộ ra một tia ý cười.
“Nguyên lai ở chỗ đó, cũng không xa lắm.” Bộ lạc Hắc Thạch. Nơi này là một tiểu bộ lạc không hề thu hút trong Man Hoang, dân số vẫn chưa đến 10.000, bên trong căn cứ đều là lều vải dựng san sát, đường đi cũng quanh co khúc khuỷu. Bên ngoài căn cứ thì dùng gỗ dựng thành hàng rào, có cả hai tòa tháp chiến đấu hình xạ thủ của đền thờ. Đây là để phòng ban đêm có hung cầm mãnh thú xông vào, cho nên mới thiết lập hệ thống phòng ngự này.
Lúc này Chu Chính đã khôi phục bộ dáng loài người, hắn lặng lẽ trà trộn vào trong bộ lạc, còn Phỉ Ngưu thì bị Chu Chính cho ở lại bên ngoài bộ lạc. Làm như vậy cũng có nguyên nhân.
Hoàn Nhan Cổ Đạt từng giao đấu với Phỉ Ngưu vài lần, hắn đặc biệt quen thuộc với khí tức của Phỉ Ngưu, nếu Phỉ Ngưu tùy tiện tới gần, chỉ sẽ tạo thành kết quả đánh rắn động cỏ, cho nên nó ở lại bên ngoài là thích hợp nhất. Về phần hai con chim của Chu Chính, một con bị thương chưa lành, một con thì vừa ra đời không lâu, đi theo sau Chu Chính cũng chỉ vướng víu, vì vậy cũng bị Chu Chính cho ở lại bên ngoài.
Chu Chính đi dạo khắp các phố lớn ngõ nhỏ, tìm kiếm khắp nơi những vật bất thường. Hắn theo trực giác của mình, một đường đi tới quảng trường nhỏ của bộ lạc Hắc Thạch, ở quảng trường nhỏ vừa vặn dựng đứng một tấm lệnh bài lớn, phía trên dán một phần bố cáo.
Chu Chính thấy không ít người đang vây xem, nhưng những người này cũng không có ý định tản ra, mà cứ chỉ vào bố cáo xì xào bàn tán, tựa hồ đang bàn luận gì đó.
Hắn lập tức chen vào đám người, nhón chân lên, cố gắng nhìn lên phía trên bố cáo.
Giữa bảng thông báo là tờ giấy trắng to lớn, trên đó viết mấy dòng chữ:
“Hỡi con dân bộ lạc Hắc Thạch, ta sẽ ban bố pháp lệnh mới.” “Những ai phạm tội sau đây, sẽ bị trọng phạt, cao nhất là tử hình.” “Thứ nhất, cấm khẩu lệnh, toàn bộ sinh linh đều không được nói chuyện, ai phạm phải sẽ bị lăng trì.” “Thứ hai, cấm túc lệnh, toàn bộ sinh linh đều không được đi ra khỏi tường rào, ai phạm phải, sẽ bị gọt chân, chặt tay, gọt mũi, móc mắt, cắt lưỡi và các loại hình pháp khác.” “Thứ ba, trừng phạt những kẻ làm ác, phàm là có trộm cắp, ăn trộm, nói lời cay nghiệt, lừa dối, thờ phụng Tà Thần và các hành vi phạm tội khác, đều sẽ bị xé xác mà chết.” “......” Trên tờ giấy trắng còn lít nha lít nhít rất nhiều chữ. Chu Chính sơ lược nhìn, thấy trên tờ giấy trắng có vô số điều luật, khoảng chừng hai mươi mấy điều.
Chu Chính cau mày. Nhưng mà hắn còn chưa kịp lên tiếng, thì đã có người cướp lời trước.
“Ai dán bố cáo này vậy, chúng ta không thừa nhận!” Trong đám người vây xem, có một thiếu niên 18-19 tuổi lên tiếng, nói rồi liền muốn tiến đến phía bố cáo.
“A!” Thiếu niên đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết. Toàn thân hắn thịt nát máu rơi từng mảng lớn, máu tươi phun ra ngoài, văng lên mặt và thân thể những người xung quanh.
Cảnh tượng đột nhiên đóng băng. Đây là lăng trì!
Những dân hoang dã vây xem đầu tiên là ngây người, chợt tan tác bỏ chạy.
“Có gì đó kỳ lạ, sao thiếu niên này lại chết thế.” Chu Chính quan sát xung quanh. Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên khó coi. Hắn phát hiện ngay phía trên cột bố cáo, trong không trung, xuất hiện rất nhiều hình giọt nước đen kỳ quái.
Bọn chúng tựa như sinh vật U Phù, nhưng lại có hình dáng bên ngoài của loài người, mặt trắng bệch, mà trong mắt lại lóe ra lục hỏa, trên thân không ngừng tản ra hơi lạnh ghê tởm.
“Trái với lệnh cấm khẩu, sẽ bị lăng trì.” “Trái với lệnh cấm túc, sẽ bị chặt chân, chặt tay.” “Kích hoạt trừng phạt kẻ làm ác, cần tách rời ngũ chi.” Hình quỷ hắc sắc kia không ngừng lẩm bẩm trong miệng, sau đó bọn chúng nhào về phía những người dân hoang dã vi phạm chỉ lệnh.
Tiếp đó là một màn máu me.
Nói cũng kỳ lạ, những hình quỷ hắc sắc này tựa hồ chỉ có Chu Chính mới thấy được, những người dân hoang dã khác thì hoàn toàn không thấy chúng.
“Chẳng lẽ những hình quỷ hắc sắc này chính là người thi hành hình phạt của Ác Hình Chi Nhãn… Mấy con quỷ hắc sắc xấu xí này, tạm gọi là hình quỷ đi.” Chu Chính vô tình nhìn thấy một tia bí ẩn của 【Ác Hình Chi Nhãn】.
Hắn đi theo dòng người rời khỏi quảng trường nhỏ, dự định đi xung quanh tìm xem 【Ác Hình Chi Nhãn】.
Ngay lúc này, linh cảm hắn có chút dao động, đưa mắt nhìn về phía cuối quảng trường nhỏ.
Một lão giả cao hai mét chậm rãi bước ra. Lão giả dù cao tuổi, nhưng không hề lộ ra vẻ già yếu, trên cổ ông ta đeo tầm mười cái đồ trang sức bằng bạch cốt hình con mắt, toàn thân tản ra một dao động thực lực mạnh mẽ.
Chu Chính linh cơ khẽ động. Hắn biết người trước mắt này chính là Đại Thần Quan Hoàn Nhan Cổ Đạt của bộ lạc Thiên Hình.
Hoàn Nhan Cổ Đạt nhìn Chu Chính một cái, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
“Kẻ ngoại lai, sao ngươi tìm tới đây được?” “Hoàn Nhan Cổ Đạt, nơi này của ngươi khó tìm lắm sao?” Chu Chính thuận miệng nói.
Hoàn Nhan Cổ Đạt trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cười cười.
“Xem ra là con trâu già kia tìm ngươi đến giúp, bất quá bây giờ đã muộn rồi, ngươi có thể giúp ta chuyển lời cho nó” “Ta đã kích hoạt hoàn toàn Ác Hình Chi Nhãn, vô số hình pháp sẽ trút xuống lên người nó, mãi đến khi nó lịm đi trong cái chết lạnh giá!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận