Chương 173: Ăn thịt người Huyết Ma, hung hãn hạ sát thủ Trước mắt là hai gã cự nhân hình thể cực lớn, chính là loại ăn thịt người Huyết Ma cực kỳ hiếm thấy. Ăn thịt người Huyết Ma lấy người làm thức ăn, là một loại quái dị vô cùng hung hăng, thực lực phần lớn tập trung ở tai cấp, chỉ có số rất ít trường hợp có thể đột phá. Hơn nữa chúng quanh năm hoạt động ở phương bắc Trung Thổ, rất ít khi có thể bắt gặp ở chỗ Chu Chính. Nhưng Chu Chính cũng không vì thế mà buông lỏng. Hai gã ăn thịt người Huyết Ma trước mắt tuy nhìn rất sống động, nhưng trên thân chúng lại che giấu mùi hôi thối của xác chết, lại để lộ bản chất của chúng. Thi yêu! Đến từ thi huyệt bên trong hư vô, là thi yêu cường đại. Mọi người đều biết, người chết vĩnh viễn mạnh hơn người sống mặc dù Chu Chính cũng không rõ nguyên lý là gì. Lúc này, đám ăn thịt người Huyết Ma đang nhìn Chu Chính đầy thâm trầm, trong tay cầm một phần não hoa, rõ ràng không có ý tốt. Sắc mặt Chu Chính không đổi, nhưng Tiểu Quyên lại không được trầm ổn như hắn. Chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai xé tan bầu trời, thân thể Tiểu Quyên bỗng nhiên bắn lên giữa không trung, sau đó hai tay nó dẫn một cái, hỏa cầu màu đen như súng liên thanh bắn ra. Mục tiêu chính là hai đầu ăn thịt người Huyết Ma, nhưng một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra. Hỏa cầu màu đen khi chạm vào ăn thịt người Huyết Ma thì lại tự động tắt ngóm, hỏa cầu không gây ra nửa điểm tổn thương nào cho đám người máu me kia. "Họa, họa cấp." Tiểu Quyên có chút không dám tin nhìn hai gã ăn thịt người Huyết Ma. "Thả lỏng chút đi, nhóc con, chúng ta ăn chay mà." Ăn thịt người Huyết Ma dáng người hơi cao lên tiếng. "Đúng vậy, tên kia nói không sai, chúng ta ăn chay." Ăn thịt người Huyết Ma thấp hơn nói thêm: "Khu này thứ gì ăn được đều bị chúng ta ăn sạch rồi, chúng ta đã làm gần nửa ngày rồi." Liên tưởng đến một đường đi gió êm sóng lặng, Tiểu Quyên cực kỳ sợ hãi, nhịn không được mà run lẩy bẩy. "Bất quá ngươi không cần phải sợ. Chúng ta cãi nhau ngươi chắc hẳn đã nghe thấy rồi nhỉ, chúng ta cần một người làm trọng tài, ngươi cảm thấy não hoa ăn ngọt miệng ngon hơn, hay là ăn mặn miệng thì ngon hơn?" Gã ăn thịt người Huyết Ma cao hơn hỏi. "Chọn một đi, nếu ngươi làm chúng ta hài lòng, chúng ta sẽ cho các ngươi rời đi, nhưng nếu ngươi không làm chúng ta hài lòng." Gã ăn thịt người Huyết Ma dáng người thấp bé cười lạnh một tiếng, rồi uống cạn não hoa trong nắp sọ, sau đó nó tặc lưỡi, mặt đầy dữ tợn nhìn về phía Chu Chính. ""Người cao ăn thịt người Huyết Ma lập tức trợn tròn mắt. Huynh đệ, đã nói mỗi người một nửa rồi mà, đang gây sự với ta đấy à?" Tâm niệm Chu Chính xoay chuyển thật nhanh, hắn trầm ngâm một lát, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu. "Não hoa đương nhiên là phối với ớt mới là chuẩn nhất, lũ dị đoan các ngươi, mau chóng mau chóng chịu chết đi!" Một vị thánh nhân có tên Lỗ Thụ đã từng nói: "Khi ngươi yếu ớt, sự lựa chọn không có ý nghĩa gì, cứ đỗi thẳng là được, nếu không đỗi qua thì 18 năm sau tiếp tục đỗi." Chu Chính đối với điều này có chút đồng tình. Hai tên ăn thịt người Huyết Ma trước mặt rõ ràng là đang trêu chọc mình, vì vậy Chu Chính quyết định phản kháng. Ăn thịt người Huyết Ma từ trong sơn động chui ra, chúng rất hiếu kỳ với tên người nhỏ bé trước mắt dám khiêu chiến mình. Bọn chúng đưa tay lôi ra từ trong động ra một cái lang nha bổng dài gần một mét, trên đó còn dính không ít hài cốt thịt và máu, trông vô cùng dữ tợn và đầy máu tanh. "Ngươi gan thật đấy, nhãi con, bữa ăn trước mặt lại còn muốn tránh vận động, thịt như vậy mới căng mọng. Ta càng muốn nuốt trọn ngươi hơn." Gã ăn thịt người Huyết Ma lùn tịt nói. Nuốt trọn là có ý gì chứ? Rốt cuộc hai gã ăn thịt người Huyết Ma này được giáo dục như thế nào, hay ở quê hương của ăn thịt người Huyết Ma thì cụm từ này lại mang một ý nghĩa khác? Chu Chính nhíu mày, không đuổi cùng giết tận mà chỉ dùng quỳ Ngưu côn điểm nhẹ xuống đất. Lôi Hải Thần Hoàng tự động mở ra, vô số điện xà tràn ngập ra, trong vòng trăm mét đều biến thành lôi tương. Chu Chính cười híp mắt nói: "Hai con cá ngốc các ngươi hiểu lầm rồi, ta muốn ở chỗ này chém giết hai ngươi đấy!" Nghe được những lời điên cuồng Chu Chính thốt ra, lũ ăn thịt người Huyết Ma ngửa mặt lên trời cười lớn, yết hầu tráng kiện của chúng ồ ạt phát ra âm thanh khàn khàn mà đáng sợ. "Thật đúng là một vật nhỏ độc đáo!" Hai gã ăn thịt người Huyết Ma đồng loạt hét lớn, lang nha bổng trong tay chúng đã nhắm thẳng xuống đầu để nện. Chiếc lang nha bổng to lớn vô luân trong tay ăn thịt người Huyết Ma lại nhẹ nhàng như không, giống như một món đồ chơi, bọn chúng không ngừng biến hóa vi diệu ở giữa không trung, bên trong cái vụng về lại ẩn chứa sự khéo léo, phong tỏa hết mọi đường lui của Chu Chính. Ánh mắt Chu Chính sáng lên. "Hai tên thi yêu này cực kỳ cao minh, hoàn toàn không giống như loại tử vật mất trí kia.""Thà chặt đứt một ngón còn hơn làm thương mười ngón."Trước thế Thái Sơn áp đỉnh, Chu Chính vẫn không hề sợ hãi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng lại mỉm cười. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai cái lang nha bổng đang bổ xuống. Đợi đến khi lang nha bổng sắp đến trước mặt, chân hắn đột nhiên biến mất, nửa người chui vào Lôi Hải. Lang nha bổng của ăn thịt người Huyết Ma lướt qua bên người hắn, không chạm được nửa điểm vào thân thể. Chu Chính cười lớn, lòng bàn chân tựa như có thứ gì đó nâng lên. Hắn mượn lực nhảy vọt lên không trung, hét lớn: "Giờ thì thử một gậy của lão Chu ta đây!" Chiêu công kích này của hắn đã súc thế rất lâu, bắt được khoảnh khắc gã ăn thịt người Huyết Ma lùn khó phản kích nhất, hung hăng đánh mạnh xuống đầu hắn. Nếu như để hắn đập gậy này trúng thật, e rằng đầu của tên ăn thịt người Huyết Ma khó lòng giữ được. Cùng lúc đó, ba cái đầu trọc cùng lúc chìa tay ra từ trong lôi hải, chúng đồng loạt túm lấy hai chân gã ăn thịt người Huyết Ma lùn, khiến hắn không thể động đậy. Tên ăn thịt người Huyết Ma lùn chỉ có thể giơ cánh tay lên che đỡ, khi hắn vội vàng ra tay, trong mắt Chu Chính, sơ hở lộ ra quá nhiều. "Cuồng bạo liên kích!" Chu Chính nhướng mày, đầu quỳ Ngưu côn đầu tiên hung hăng nện trúng cánh tay trái đang cố chống đỡ của ăn thịt người Huyết Ma, sau đó đầu côn xoay tròn, lại một gậy đánh xuống! Một tiếng ầm vang, tên ăn thịt người Huyết Ma lùn đã bị Chu Chính đánh đứt một cánh tay dưới tình huống hữu tâm tính vô tâm. Hắn vừa định thừa thắng xông lên thì gã ăn thịt người Huyết Ma cao đã đánh tới, Chu Chính thở dài trong lòng, đành phải nghiêng mình né tránh. Tuy Chu Chính dưới sự gia trì của Linh Lung Bảo Tháp có được thất phẩm chiến lực, nhưng vẫn còn khoảng cách không nhỏ so với quái dị cấp họa, bởi vậy hắn đã giấu tiên thiên lôi linh, dự định đánh bất ngờ, tập kích trước đoạt mạng một tên. Đáng tiếc kinh nghiệm chiến đấu của ăn thịt người Huyết Ma phong phú, lại thêm hai tên phối hợp, lúc này mới khiến kế hoạch của hắn thất bại trong gang tấc. Nhưng dù sao thì cũng như thế, tên ăn thịt người Huyết Ma kia đã phế đi một cánh tay, thực lực suy giảm đáng kể. Nếu đã như vậy... Chu Chính vung quỳ Ngưu côn, một tiểu lôi thú xảo hoạt toàn thân ngân bạch thò nửa người ra, giương nanh múa vuốt. Sau đó hắn lại lần nữa xông lên. Có quỳ Ngưu Bảo côn, thời gian là bạn ta! Tinh Lạc Tuyết cẩn thận nhảy vọt di chuyển trong núi linh cữu, thân thủ nhanh nhẹn. Chốc lát, nàng dừng bước. "Nơi này lại không có thi yêu ẩn hiện." Thiếu nữ nhíu mày lại. Nàng quanh năm sinh hoạt ở núi linh cữu, rõ ràng, việc không có thi yêu ẩn hiện không hẳn là chuyện tốt. Điều càng có thể là sự cân bằng đã bị phá vỡ, có một đại gia hỏa nào đó đến đây. Đúng lúc này tai nàng khẽ động. "Là ai đang chiến đấu ở kia?" Vẻ mặt nàng nghiêm lại, thân ảnh nhanh chóng bay đi, rất mau đã xuất hiện bên cạnh sơn động. Nhưng một khắc sau, mặt nàng đã trắng bệch vì sợ hãi! Trước mặt sơn động, một nam nhân đang đè đầu một con ăn thịt người Huyết Ma xuống, mặt đầy dữ tợn cầm một cây kim côn, điên cuồng đâm loạn xạ! Hắn vừa đâm vừa lẩm bẩm trong miệng: "Cho ông mày chết, cho ông mày chết đi!" Cảnh tượng kia thật là biến thái hết mức. Sau một hồi lâu, Chu Chính thu lại quỳ Ngưu côn. Thông báo của hệ thống bắn ra từ đáy mắt, nhưng hắn không xem kỹ, mà trước lau đi mồ hôi và máu. Trong dư quang, hắn thấy một thiếu nữ mặt đầy kinh hãi nhìn hắn. "Nhìn đủ chưa?" Chu Chính ôn hòa hỏi.