Chương 158: Lôi Thần truyền thừa, gậy Ngưu Quỳ trải qua Liêm Xà giả chết, Chu Chính trở nên đặc biệt cẩn thận. Hắn di chuyển khắp chiến trường, thấy Liêm Xà liền từ phía sau lưng đâm dao, nơi hắn đi qua ngập đầy xác chết, khí chất ngông cuồng của người tàn sát bừa bãi trực tiếp tăng lên cao độ. “Đáng tiếc...” Hắn có chút bất mãn thở dài, cũng không biết đang tiếc điều gì. Chu Chính mở giao diện thuộc tính ra. Việc đâm dao hai con Liêm Xà mang lại cho hắn không ít khí huyết, điểm tinh thần thuộc tính, còn có 1800 điểm hồn lực, có thể nói là thu hoạch lớn. “Ta cảm thấy mình ngày càng phát triển theo hướng bất thường...” Nhưng trong thế giới này vẫn còn quá yếu.” Hắn nhìn vào bảng thuộc tính. 【 Khí huyết: 2300, tinh thần: 3400, hồn lực: 2540. 】“2540 điểm hồn lực.” Chu Chính mở thanh kỹ năng, phát hiện chỉ còn võ học thần thoại 【 Ma Ni Thức 】 và nghề phụ Cơ Quan sư có thể tăng cấp. “Trước tăng thực lực lên đã.” Hắn dùng 2000 điểm hồn lực ném vào 【 Ma Ni Thức 】. “Ma Ni Thức Lv9 → Lv11 (Phật Quang Lưu Ly Cốt gia trì) khí huyết +120, tinh thần +120, công hiệu Ma Ni Thức tăng cường.” Từng đợt thanh lương từ trong đầu dâng lên, hắn cảm thấy đầu óc sảng khoái, tai mắt càng nhạy bén hơn, tư duy cũng trở nên nhanh nhạy hơn. Bây giờ bảng thuộc tính lại lần nữa đổi mới. 【 Khí huyết: 2420, tinh thần: 3520, hồn lực: 540. 】“Lần này xem ra không lỗ, ngược lại còn kiếm được rất nhiều.” Tâm trạng của hắn lập tức từ u ám chuyển sang tươi sáng, trở nên vui vẻ. Sau khi tiêu hóa hết hồn lực mới nhận được, cuối cùng hắn cũng có chút ít thời gian dò xét trung tâm chiến trường. Mặt đất bằng phẳng ban đầu không còn nữa, thay vào đó là một cái hố sâu lớn, vách hố đầy vết tích bị điện thiêu cháy đen, nhìn mà kinh hãi. Người đàn ông cầm gậy lớn, uy vũ như Lôi Thần chín tầng trời lúc này cũng đã tàn lụi, biến thành một khúc than cốc nằm yên dưới đáy hố, áo giáp trên người tan nát, trực tiếp biến thành kiểu bikini, che đậy nhiều nhất được nửa gương mặt. “Đây là đồng quy vu tận ư? Chỉ là mấy trăm binh sĩ kết thành chiến trận, lại có thể chống lại mười mấy con quái vật họa cấp.” Trong lòng Chu Chính tràn đầy rung động, hắn cảm thấy mình hơi coi thường anh hùng thiên hạ... Thật ra thì cũng không trách Chu Chính được. Sau khi vào trò chơi hắn chỉ đến Thảo Tràng Thôn và Cửu Nguyệt Thành, tất cả những gì chứng kiến đều là những thứ cũ kỹ không thể cũ hơn được nữa, dần dần đã tách rời khỏi xã hội hiện tại. “Sau khi Cửu Nguyệt Thành ổn định lại, ta phải ra ngoài đi một chút.” Hắn âm thầm quyết tâm. Sau đó là quét dọn chiến trường, tìm một ít vật phẩm có giá trị. Chu Chính đi dạo một vòng trên chiến trường, phát hiện các binh sĩ chết thảm dị thường, phần lớn đều bị dòng điện thiêu thành than cốc, dù có mang theo vật có giá trị thì giờ cũng hóa thành tro bụi. Đi một vòng quanh chiến trường lớn, Chu Chính cũng chỉ tìm được hai vật còn nguyên vẹn, mà cả hai đều tìm được từ trên người thủ lĩnh tướng. “Có thể bảo toàn được trong đợt điện giật mạnh như thế, nhất định không phải tầm thường.” Lòng Chu Chính tràn đầy chờ mong. Hắn cầm món đồ lên trước. Đó là một cái lệnh bài. Lệnh bài toàn thân làm bằng tử ngọc, phía trên có khắc những hoa văn tia điện màu tím tinh xảo, hơi có chút hoa mỹ, mặt chính diện của lệnh bài khắc chữ “Cơ”, mặt sau thì có chữ “Lôi Thần Tướng”. “Lôi Thần Tướng.” Chu Chính lẩm bẩm: “Vị tướng quân đã chết là Lôi Thần Tướng.” Tuy vậy hắn vẫn còn chút nghi hoặc, không biết Cơ gia là nơi nào. Đúng lúc này, trong đáy mắt hắn bắn ra mấy dòng chữ. “Tên vật phẩm: Lôi Thần Tướng lệnh bài.” “Phẩm loại vật phẩm: Kỳ vật.” “Thuyết minh vật phẩm: Một trong tám tấm lệnh bài của các Thần Tướng, là hổ phù quân Lôi Trạch, người giữ lệnh bài giống như đích thân Lôi Thần Tướng đến.” “Công hiệu vật phẩm 1: Uy lực võ học hệ Lôi tăng 10%.” “Công hiệu vật phẩm 2: Ẩn chứa truyền thừa Lôi Thần không hoàn chỉnh, khi đeo trên người có một tỷ lệ nhất định cảm ngộ được truyền thừa Lôi Thần.” “Ghi chú: Muốn truyền thừa Lôi Thần không? Nếu muốn ta có thể cho ngươi hết, hãy đi tìm ở biển vô phương kia!” Lông mày Chu Chính nhướn lên. Xem ra vị tướng lĩnh đã chết chính là Lôi Thần Tướng, nhưng cái biển vô phương được nhắc trong phần ghi chú rốt cuộc là nơi nào? Chắc là phải mở ra Đại Hải Trình, đi thám hiểm hải ngoại... Vì có quá ít thông tin nên Chu Chính chỉ có thể tạm thời gác lại. Dù sao hiện tại chưa nói tới truyền thừa Lôi Thần, riêng việc lệnh bài Lôi Thần Tướng có thể tăng một thành uy lực của võ học hệ Lôi, đã khiến Chu Chính vô cùng thích thú. Tấm lệnh bài này rất hợp với tiên thiên chân khí của hắn. Có nên dùng 【 Ma Ni Thức 】 quan sát lệnh bài Lôi Thần Tướng một chút không... Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy rạo rực. Nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý nghĩ đầy cám dỗ này. Phàm nhân không được nhìn thẳng thần. Hắn sợ lại thấy thứ không nên thấy. Ai biết trong lệnh bài của Lôi Thần có ẩn giấu điều gì hay không, liệu có phải Lôi Thần đang có ý đồ gì không? Bây giờ cứ giữ im lặng thì hơn. Từ khi tận mắt thấy dị biến ở Long Uyên Thành, hắn không còn dám khinh thường thần thánh nữa. Hắn cất lệnh bài Lôi Thần Tướng vào người, sau đó nhặt cây trường côn thô như trứng gà kia lên. Cũng là chiến lợi phẩm của Lôi Thần Tướng, vừa cầm lên, Chu Chính lập tức cảm giác được sự bất phàm của cây gậy. Toàn thân cây trường côn màu tím đen, bề mặt có điện quang uốn lượn, hai đầu có khắc hoa văn lồi lõm không theo quy tắc, tăng độ bám khi cầm, cảm giác cầm nắm cực kỳ thoải mái. Thông báo hệ thống lại lần nữa xuất hiện. “Tên: gậy Quỳ Ngưu.” “Phẩm loại: Thần binh.” “Cấp bậc: Sử thi.” “Độ bền: Sử thi (khi va chạm với vũ khí cấp cao tương đương, có một tỷ lệ nhất định sẽ hư hại).” “Năng lực chủ động 1: Lôi Thú Phệ Hồn (mỗi phút sử dụng, có thể triệu hồi một tinh hồn Lôi Thú tấn công kẻ địch, số lượng triệu hồi không giới hạn. Mỗi khi Lôi Thú giết một kẻ địch, sẽ tạm thời tăng thêm 10 điểm toàn thuộc tính cho người sử dụng).” “Năng lực chủ động 2: Lôi Bạo Vòi Rồng (khi Lôi Thú tinh hồn tiêu diệt 10 kẻ địch, có thể giải phóng một Lôi Bạo Vòi Rồng, gây sát thương trên diện rộng cho kẻ địch).” “Năng lực chủ động 3: Kiệt Ngao Quỳ Ngưu (mỗi khi sử dụng 10 phút, cảm xúc bạo ngược trong lòng người sử dụng sẽ gia tăng, sau khi đạt đến một mức độ nhất định, người sử dụng sẽ giải phóng tinh phách Quỳ Ngưu, Quỳ Ngưu sẽ tấn công trên phạm vi bán kính một cây số không phân biệt địch ta.)” “Hiệu ứng đặc biệt của vũ khí: Lôi Âm (mỗi lần tấn công có 1% xác suất phát động Lôi Âm, Lôi Âm sẽ khiến mục tiêu bị tê liệt, trạng thái tê liệt có hiệu ứng cầm *** chuông.)” “Ghi chú: Này người trẻ tuổi, chỉ bằng ngươi mà cũng dám khống chế lôi điện sao?” Chu Chính nhìn kỹ phần giới thiệu của vũ khí, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. “Cây gậy Quỳ Ngưu này quá...” Hắn dừng một chút, nhất thời không biết phải đánh giá thế nào. Chỉ xét về mặt hiệu quả của vũ khí thì gậy Quỳ Ngưu tuyệt đối xứng với đánh giá cấp bậc Sử thi, hơn nữa thời gian sử dụng càng dài thì uy lực càng lớn. Có điều 【 Kiệt Ngao Quỳ Ngưu 】 lại khiến người ta vừa yêu vừa hận, một khi sơ ý bị cảm xúc bạo ngược khống chế, thì hậu quả... Hắn thậm chí còn hơi nghi ngờ, có khi nào Lôi Thần chấp nhận vì bị cảm xúc bạo ngược làm mờ mắt, nên mới phóng thích Quỳ Ngưu. “Ta có Phật Quang Lưu Ly Cốt, có thể không nhìn sự mê hoặc của tâm ma, không biết có khắc chế được cảm xúc bạo ngược hay không?” Chu Chính quyết định tìm cơ hội thử một lần. Tuy vậy khi chưa xác nhận suy đoán của mình thì hắn không dám tùy tiện sử dụng gậy Quỳ Ngưu. Tóm lại, chuyến này Tần Quân kiếm được gậy Quỳ Ngưu coi như đã lời lớn. “Có được hai món bảo vật của ngươi coi như ta nhờ ân, để cho các ngươi yên nghỉ trong đất nhé.” Chu Chính cũng không biết ở quê của Lôi Thần Tướng có tập tục an táng nào không, nhưng người chết cũng đâu thể mở miệng, nếu có ý kiến cũng chỉ có thể giữ lại. Vừa rồi để tìm kiếm chiến lợi phẩm hắn đã kéo thi thể ra, lúc này cũng không còn nhiều lo nghĩ, trực tiếp tiến vào hố sâu. Rầm. Cơ thể tàn tạ của Lôi Thần Tướng rơi xuống và nứt toác, một vật màu tím từ bên trong rơi ra... Hai mắt Chu Chính sáng lên, hành động chuẩn bị lấp đất lại dừng lại.