Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 130: Vừa bình khó khăn trắc trở, lại xảy ra chi tiết

Chương 130: Vừa trải qua khó khăn trắc trở, lại phát hiện ra bức tranh có chất liệu đặc thù, giống như giấy mà không phải giấy, trên tấm hình dính vết máu như một lớp màng che phủ, dị thường cứng cáp. Mà với tố chất thân thể kinh khủng hiện tại của Chu Chính, liên tiếp mấy lần dùng sức đều không thể xé rách bức tranh. Đột nhiên, một tiếng vang động kịch liệt từ dưới đất truyền ra. Chu Chính giật mình trong lòng. Ngay sau đó hắn thấy một vòng ánh sáng kim hoàng từ mặt đất bay lên, trực tiếp chui vào lồng ngực. Đó là chân linh còn sót lại của Cự Linh Vương. Chu Chính trong lòng kinh hãi, dù Cự Linh Vương rơi vào thế hạ phong, nhưng sao lại nhanh chóng bị xử lý như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở dưới? Hắn lập tức chăm chú cảm nhận, phát hiện Cự Linh Vương chỉ là lâm vào trạng thái suy yếu, khôi phục lại thì có thể triệu hồi lần nữa, lúc này mới hơi thả lỏng trong lòng. “Không tốt...... Ác quỷ thiếu nữ đâu?” Hắn lập tức kịp phản ứng, nắm lấy bức tranh vọt lên phía trần nhà. Ngay lúc hắn nhảy lên, toàn bộ sàn nhà bị oanh tạc tung tóe. Ngay sau đó hai cánh tay dị dạng to như cột nhà từ dưới đất thò ra, hai tay dùng lực, đem thiết bị trong phòng đánh thành bột mịn. Một cái đầu khổng lồ từ trong lỗ thủng chui ra, hướng Chu Chính gầm lên: “Cùng ta hòa làm một thể đi.” Chu Chính cúi đầu nhìn lại, không nhịn được buột miệng chửi thề. Ác quỷ thiếu nữ như ăn chất kích thích, thân thể đã bành trướng cao bốn, năm mét, có thể trực tiếp từ dưới tầng lầu tìm được người ở trên lầu. Lúc này trên đầu nó mọc ra song giác dữ tợn xấu xí, da cũng biến thành màu đỏ sậm, khi nó mở miệng nói chuyện, từ miệng xuống sâu yết hầu, tất cả đều là răng sắc nhọn đến cực điểm. “Phàm nhân ngu xuẩn, tự mang họa vào thân!” Nó lập tức lao lên, xung quanh mây đen bốc lên, một quyền đánh về phía Chu Chính. "Họa cấp. Không, thực lực còn đang nhanh chóng tăng lên." Chu Chính cảm thấy da đầu tê dại. Hắn căn bản không dám để Tảo Địa Thần Tăng ở trên đỉnh, trực tiếp mang theo Tảo Địa Thần Tăng cùng nhau bỏ chạy. Ầm ầm. Chu Chính cũng không leo cầu thang, trực tiếp một quyền đánh phá trần nhà bằng thép và bê tông, sau đó chui theo lỗ thủng lên trên lầu. Sau đó hắn cứ như vậy mà lao thẳng lên trên các tầng. Ác quỷ thiếu nữ theo sát không bỏ, động tác của nó linh hoạt như khỉ, chỉ là do hình thể quá lớn nên cản trở tốc độ của nó, khiến nó hơi bị tụt lại phía sau một chút. Cảnh tượng này giống như khi còn bé chơi game bắn súng hợp kim, lúc đối phó với con trùm cuối. Bên ngoài tháp truyền hình, nụ cười trên mặt Ti Không Đồ đã sớm cứng đờ. “Sao khí tức lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?” Hắn cảm ứng sơ qua, quái dị bên trong tháp truyền hình, chỉ từ mức độ khí tức suy đoán, ít nhất mạnh gấp ba, năm lần mình. Ti Không Đồ đưa tay cầm lấy vali xách tay chứa đạn hạt nhân mật thược, rồi lại chán nản buông xuống. Thực lực đạt đến trình độ của hắn, đạn hạt nhân cỡ nhỏ gây ra tổn thương đã rất hạn chế, huống chi là quái dị bên trong tháp truyền hình. Lúc này dùng đạn hạt nhân, tổn thương lớn nhất lại là dân thường vô tội. Hắn lập tức quát: “Từ bỏ kế hoạch đạn hạt nhân, phong kín mật thược......” “Nâng mức báo động lên màu đỏ, khẩn cấp sơ tán cư dân xung quanh......” Ti Không Đồ vội vàng giao phó xong, sau đó thân thể lao tới, nhảy lên tháp truyền hình. Mệnh lệnh của hắn là dưới hết thảy, hắn sẽ phải giải quyết hậu quả, dù cái giá phải trả là tính mạng của mình. Xét cho cùng, vẫn là hắn đánh giá thấp sự đáng sợ của những người được xây dựng lại từ hiện thực. Nhưng Ti Không Đồ từ trước đến nay có ý chí kiên định, nếu là lựa chọn của mình, vậy thì bất luận kết quả như thế nào đều phải nhận. Đây là trách nhiệm của hắn...... Tiểu Trí nhìn Ti Không Đồ với bóng lưng thiêu thân lao đầu vào lửa, đầu óc trống rỗng. Là phó quan bên cạnh Ti Không Đồ, anh ta hết sức quen thuộc vị lãnh đạo này, nhìn biểu hiện của ông ta lúc này, liền có thể đoán được tình huống khẩn cấp đến mức nào. Đã đến loại trình độ này rồi sao. Hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc. Rất nhanh điện thoại kết nối. “Alo? A Trân à, ta là Tiểu Trí, có một câu ta 20 năm qua vẫn muốn nói với ngươi. Thực ra ta yêu ngươi.” Hắn lấy hết dũng khí, nói ra những lời chôn giấu trong lòng nhiều năm. “Tôi không phải A Trân, tôi là A Cường.” Đầu dây bên kia truyền ra giọng một người đàn ông. “Xin lỗi A Cường, nếu có thể, hy vọng anh chuyển lời cho vợ anh là A Trân nghe.” Nói xong Tiểu Trí lập tức cúp điện thoại, trong mắt có ánh sáng lấp lánh. Đáng ghét, nếu không phải đêm ấy tinh tinh quái dị xuất hiện, thì đâu đến nỗi. Hắn ném điện thoại đi, triệt để khóa kín mật thược phát xạ đạn hạt nhân, cũng không thèm để ý đến ánh mắt kỳ quái của các điều tra viên xung quanh, cứ như vượn bay bình thường mà trèo lên tháp truyền hình...... “Sao đốt không được?” Trong lòng Chu Chính vô cùng lo lắng. Trên đường bỏ chạy, hắn thử dùng Canh Kim Hỏa sát để đốt cháy bức tranh, đáng tiếc vết máu bên ngoài bức tranh ngăn Canh Kim Hỏa sát lại. Trong lúc nhất thời hắn không chú ý. “Tông chủ, lão tăng đi thử một chút.” Tảo Địa Thần Tăng bên cạnh đột nhiên nói ra. Chu Chính đang nhảy thì khựng lại, suýt bị ác quỷ thiếu nữ bắt được. “Ngươi lại có ý thức?” Chu Chính kinh ngạc. “Lão tăng lúc này như rơi vào mộng cảnh, vừa thật vừa ảo.” Tảo Địa Thần Tăng nói. Chu Chính cũng không hiểu nguyên lý này là gì, nhưng lúc này hay là giải quyết bức tranh này trước đã. Trên thân Tảo Địa Thần Tăng lại lần nữa dâng lên ánh lửa phật quang màu vàng sáng. Đó là đại nhật phật diễm mà ông ta tinh tu! Dưới sự thiêu đốt của đại nhật phật diễm, vết máu trên bức họa như tuyết đọng vào tháng ba mùa xuân, nhanh chóng tan chảy biến mất. Có lẽ là cảm ứng được sự dị thường của vết máu, ác quỷ thiếu nữ càng phát ra sự bồn chồn vội vã, gầm thét liên hồi. Mà lúc này Ti Không Đồ đang trèo lên theo tường thì sắc mặt tái nhợt, đầu óc choáng váng. Thực lực của quái dị lại càng cường đại...... Hắn hung hăng cắn răng, tiếp tục leo lên. Không trèo thì chỉ có con đường chết. Rốt cuộc, lớp vết máu bao phủ hoàn toàn biến mất, ánh mắt Chu Chính đột nhiên lạnh lẽo, lần nữa dùng Canh Kim Hỏa sát. Lần này Canh Kim Hỏa cuối cùng phát huy hiệu quả. Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng trên bức tranh. Bức tranh dưới ngọn lửa thiêu đốt của Canh Kim Hỏa không ngừng vặn vẹo biến dạng, dường như một sinh mệnh thể đang vô ý thức chống cự, nhưng Chu Chính gắt gao nắm lấy bức tranh, không cho nó có cơ hội thoát ra. Mùi hôi thối khó ngửi từ trên bức họa truyền ra. Bức tranh bị đốt biến thành màu đen, rồi nát vụn, sau đó theo kình phong quét xuống giữa không trung. “Không!” Ác quỷ thiếu nữ gào thét thảm thiết, thân thể cũng từ đó mà vỡ tan từng mảnh, biến mất không còn dấu vết. Lúc này Ti Không Đồ vẫn còn đang leo lên...... Sắc mặt của hắn lại một lần nữa biến đổi, như một cao thủ trở mặt trong kịch kinh. Khí tức quái dị thế mà biến mất? Hắn mang vẻ mặt khó tin nhanh chóng leo lên đến tầng lầu tương ứng, phá vỡ kính thủy tinh lao vào, liền thấy một người đàn ông anh tuấn ngồi phịch trên sàn nhà không ngừng thở hổn hển. Ti Không Đồ đã nhìn thấy hình ảnh của người này, hắn lập tức nhận ra đó chính là Chu Chính. Nhìn thấy hắn đi vào Chu Chính có vẻ không ngạc nhiên, mà còn mỉm cười: “May mắn không làm nhục mệnh.” Tại một nơi cách tháp truyền hình ba cây số. Một quân nhân trung niên che mặt đang cầm vali xách tay, đó là mật thược phóng đạn hạt nhân. Trên mặt đất, ngổn ngang nằm mấy xác chết của các điều tra viên. Hắn cạy vài lần, thế mà mở được vali xách tay đã khóa kín. Bên trong vali xách tay có một cái điều khiển từ xa bằng kim loại cỡ nhỏ, phía trên chỉ có một nút màu đỏ. Hắn mở nút bảo vệ. “Tôn Ti Lệnh, Tư Không đại nhân không có hạ lệnh phóng đạn hạt nhân.” Một điều tra viên còn sống lớn tiếng quát mắng. Quân nhân họ Tôn cười ha hả nói: “Ta đây là vì sự an toàn của toàn thành bách tính, ai có thể ngăn cản ta?” Hắn nói rồi nhấn xuống nút phóng......
Bạn cần đăng nhập để bình luận