Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 251: Đánh vào nội bộ, Dạ Dữ Ngạc Mộng

Chương 251: Đánh vào nội bộ, Dạ Dữ Ngạc Mộng ở nội địa Man Hoang. Nhìn ra một thảo nguyên vô tận, có một ngọn núi nhô lên đột ngột. Ngọn núi này vút thẳng lên trời, nhìn từ xa, trông như một sinh vật to lớn nào đó bị vùi dưới đất, chỉ có một ngón tay khó khăn nhô lên khỏi mặt đất, chỉ thẳng trời xanh! Chính vì nơi này có dạng núi kỳ lạ như vậy, dân hoang dã ở Man Hoang mới gọi nó là Thiên Thần Sơn. Thiên Thần Sơn giống như ngón tay người, chia làm ba đốt. Tầng dưới cùng là đốt ngón tay thứ ba, nơi này tràn đầy màu xanh lục sinh sôi nảy nở. Thảm thực vật rậm rạp cùng những dãy núi đá cao chót vót tạo thành một khu rừng rậm nguyên sinh bao phủ một phần ba ngọn núi, những bụi cây nhỏ bé màu xanh thẫm như vảy của cự mãng, xen kẽ nhau mọc giữa những cây cổ thụ. Lại hướng lên là đốt ngón tay thứ hai. Khi độ cao so với mực nước biển tăng lên, màu xanh lục dần chuyển sang màu vàng, cây cối ở đây dần thưa thớt, để lộ ra hình dạng núi đá nguyên bản của Thiên Thần Sơn. Còn trên cùng, đốt ngón tay thứ nhất, là phong cảnh núi tuyết trắng xóa mênh mang. Các loại Tuyết Liên quý hiếm mọc liên miên ở đây, chúng đáng giá ngàn vàng, nhưng không có dân hoang dã nào dám đến hái. Không phải vì bọn họ không trèo lên được, mà là vì nơi này là vị trí của thần điện. Thần điện của Ngạc Mộng Chủ Tể. Chu Chính nhìn thần điện trước mắt, không khỏi cảm thán. Ai có thể nghĩ được rằng ở độ cao trên vạn mét so với mặt nước biển, lại có một khu kiến trúc hùng vĩ đến thế này? Thần điện nơi này được đục đẽo vào núi đá mà thành, xây theo hướng xuống dưới, gần như khoét rỗng một phần ba ngọn núi. Bước vào bên trong, các loại động đá vôi với những nhánh mở rộng nhiều vô số kể, cực kỳ quỷ dị và phức tạp, mà giữa các thần điện chủ yếu nối liền bằng những động đá vôi nhỏ. Chu Chính đi trong đó, cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Động đá vôi ở đây thông bốn phương, gió lùa mười hướng, chẳng ai biết có bao nhiêu miệng thông gió, thậm chí còn rối hơn cả đường tàu điện ngầm trong thành phố. Phỉ Ngưu đưa hắn đến phòng khách rồi đi báo cáo công việc, Chu Chính thấy nơi này không có ai trông giữ, hắn để Ly Loan và kim sí chim đại bàng chờ ở chỗ cũ, còn mình thì đi ra ngoài. Vốn hắn chỉ muốn xem tình hình, làm quen đường đi, kết quả lại xấu hổ bị lạc. Hắn rẽ trái lượn phải một hồi, không biết mình đi đến đâu, mà trên đường cũng không gặp được ai. “Hay là nhân cơ hội này xem thử thân thể tàn phế của Thần giấu ở đâu?” Chu Chính chợt động lòng, nảy ra ý nghĩ này. Hắn lẳng lặng lấy ra Định Thần Tinh Bàn, nhưng lát sau, Chu Chính đã không còn bình tĩnh được nữa. Dựa theo Định Thần Tinh Bàn hiển thị, các vật phẩm phát ra khí tức của Thần ở đây có khoảng hơn mười món, gần như bao vây hắn lại. "A, phía trước có đến sáu món mang theo khí tức của Thần.” Chu Chính trực tiếp quay ngoặt, đi về phía một động đá vôi khác. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, hắn liền dừng lại. Trước một tòa đại điện ở phía trước, có hai thần quan áo đen vừa canh gác cửa, vừa tùy tiện tán gẫu gì đó. Chu Chính nghiêng tai lắng nghe. “Cống phẩm cũng sắp gom đủ rồi, lần hiến tế trước, tổ chức thu được mười suất chuyển hóa thành Thiên sứ ác mộng, lần này số lượng cống phẩm nhiều gấp ba lần trước, không biết thần sẽ ban thưởng những gì? Ngươi nghĩ có khi nào có phần của chúng ta không?” “Đừng nghĩ nữa…… Cho dù có thần ân cũng không đến lượt ngươi đâu.” “Sao lại không thể, chúng ta phụ trách canh giữ ngoại khố, cũng rất quan trọng đấy chứ.” Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Nhưng chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi, đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của Chu Chính. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía trước, còn có rất nhiều âm thanh ca tụng [Ngạc Mộng Chủ Tể]. Trong lòng hắn thở dài, quay người đi mò mẫm đường. Tại nơi sâu nhất của Thiên Thần Sơn, có một tòa thần điện quy mô và khí độ hùng vĩ nhất. Đây chính là chủ thần điện của Ngạc Mộng Chủ Tể. Bên trong chủ thần điện thờ một pho tượng Thần toàn thân bao phủ màu đen u ám. Có lẽ do ảnh hưởng của Thần, đám thần quan cũng ưa chuộng màu đen, áo choàng của bọn họ là trường bào đen tuyền, dùng các đường vân màu khác nhau để thể hiện thân phận. Ở một góc của thần điện, mấy thần quan đang nghiên cứu lặp đi lặp lại về [Ác Hình Chi Nhãn]. Đại Thần Quan của Ngạc Mộng Chủ Tể đang đứng trước tượng thần, trên ống tay áo của hắn có chín đường vân nạm kim cương. Là người đứng đầu dưới Thần, đây là biểu tượng cho vinh dự. Lúc này, Đại Thần Quan đang đau đầu nhìn Phỉ Ngưu. “Đây là lần thứ mấy ngươi làm hỏng thần vật rồi?” Đại Thần Quan nói. Thanh âm của hắn già nua, khàn khàn, rõ ràng là một lão giả. Nhưng trên người hắn không có sự hiền lành thường thấy ở người già, chỉ có sự quyết liệt và uy nghiêm. Phỉ Ngưu quỳ một chân xuống đất, bày tỏ sự tôn kính cao nhất đối với Đại Thần Quan. Đại Thần Quan là người đại diện của Ngạc Mộng Chủ Tể ở nhân gian, dù là thực lực hay thân phận đều vượt xa Phỉ Ngưu. “[Ác Hình Chi Nhãn] bị hỏng như thế nào?” Đại Thần Quan hỏi. “Đều do con sâu bọ tên là Hoàn Nhan kia, hắn đã động tay chân trước khi chết.” Phỉ Ngưu giải thích. Sau khi giao trách nhiệm làm hư [Ác Hình Chi Nhãn] giả cho Phỉ Ngưu, Chu Chính còn thân mật chuẩn bị cho nó một bộ lời giải thích, giúp nó tránh khỏi tội. "Động tay chân, động tay chân như thế nào?" Đại Thần Quan cau mày hỏi. Phỉ Ngưu lắc đầu. Đại Thần Quan lại hỏi thêm rất nhiều chi tiết. Ví dụ như năng lực của Ác Hình Chi Nhãn? Hoàn Nhan Cổ Đạt đã làm thế nào để Ác Hình Chi Nhãn tự hủy. Nhưng Phỉ Ngưu lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Những yêu cầu của Đại Thần Quan gần như đều đã được Chu Chính nhắc đến. Vì đã chuẩn bị trước, Phỉ Ngưu không hề bối rối, nó triển khai hết thuộc tính nhiều lời của mình, không ngừng luyên thuyên bên tai Đại Thần Quan. Đại Thần Quan nghe mà đau hết cả đầu. Vừa lúc đó một thần quan khác đi đến, cắt ngang lời Phỉ Ngưu. “Chúng ta có thể khẳng định đây chính là [Ác Hình Chi Nhãn] nhưng mà khí tức của Thần ở trên gần như tan hết, e rằng hiệu quả không còn lớn.” “Vậy thì cứ cất vào ngoại khố đi, phân phó thủ vệ trông giữ cẩn thận.” Đại Thần Quan dặn dò. Sau đó hắn nhìn về phía Phỉ Ngưu, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng. “Lần này ngươi thể hiện khá xuất sắc, ngươi lui xuống trước đi, có nhiệm vụ gì sẽ gọi ngươi.” Nhưng Phỉ Ngưu lại không hề rời đi, mà cười hề hề tiến đến bên cạnh Đại Thần Quan. "Ta có một người bạn." Là đại ca kết nghĩa của Phỉ Ngưu, Chu Chính cuối cùng vẫn mò về được phòng khách. Hắn vừa chưa ngồi được bao lâu, thì tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, Phỉ Ngưu đẩy cửa đi vào, để một bộ trường bào cùng một chiếc lệnh bài lên bàn. “Từ hôm nay trở đi, ngươi đã là một thành viên của tổ chức chúng ta.” Đây chính là yêu cầu của Chu Chính. Hắn đưa tay cầm lấy hai thứ này. Trường bào màu đen rất phổ thông, chỉ có một đường vân màu vàng ở cổ tay áo. Còn lệnh bài thì rất bình thường, mặt trước điêu khắc hình [Ngạc Mộng Chủ Tể], mặt sau là tên của Chu Chính. Kết hợp với lời giải thích của Ly Loan và Phỉ Ngưu, Chu Chính đã hiểu rõ về giáo đoàn này. Tên của giáo đoàn này rất đơn giản, chỉ gọi là giáo đoàn [Dạ Dữ Ngạc Mộng], thờ vị Thần có tên là Ngạc Mộng Chủ Tể, người có năng lực khống chế mộng cảnh. [Ngạc Mộng Chủ Tể] rất năng động, dưới sự duy trì của hắn, phần lớn các bộ lạc ở Man Hoang đã quy hàng giáo đoàn [Dạ Dữ Ngạc Mộng]. Vây quanh giáo đoàn [Dạ Dữ Ngạc Mộng], Man Hoang đã hình thành một hình thức thống nhất sơ khai. Sở dĩ Chu Chính muốn gia nhập giáo đoàn, nguyên nhân chủ yếu là muốn mượn lớp da này, để thuận tiện cho việc tự do hành động của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận