Ta Có Một Tòa Thành Ác Mộng

Chương 20: Cổ Phật Kinh cùng ba đạo truyền thừa

Khá lắm, ta đúng là một tên ngốc. Đại Lôi Âm Tự và suy nghĩ của Chu Chính hoàn toàn không giống nhau. Bên trong Đại Lôi Âm Tự rất hoang tàn, tường vây của chùa chiền cũng có không ít chỗ đã đổ sụp, chính giữa phật tự còn có một cái hố sâu không thấy đáy, vách hố tràn đầy phật kinh lưu kim, ở giữa hố sâu, một tấm bia đá lơ lửng. “Cổ Phật Kinh?” Chu Chính đọc những chữ trên bia đá, hắn chưa từng nghe qua điển tích Phật giáo có loại kinh văn này, hắn nhìn thoáng qua kinh văn phía trên, ánh mắt bất giác bị hút vào, không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc này mới dời mắt đi. Chu Chính ôm đầu, đầu óc phình to, như bị nhét thêm không ít thứ vào. "Cái này quá tà tính!" Chu Chính vội vàng dời mắt, nói đến cũng kỳ lạ, hắn không cố ý ghi nhớ nội dung trên bia đá, nhưng những chữ trên đó như khắc vào trong đầu hắn, rõ mồn một trước mắt. Hắn gọi bảng hệ thống ra, nhưng không có 【 Cổ Phật Kinh 】trên đó. Chu Chính cho nó vào cột vô dụng. "Nếu hồi còn đi học, học thuộc tiếng Anh dễ dàng như vậy thì tốt." Chu Chính càu nhàu một câu, sau đó vòng qua bia đá đi vào ngay chính điện, trong đại điện thờ phụng Phật Tổ cùng rất nhiều tượng Bồ Tát, La Hán và hộ pháp. Trước tượng Phật Tổ, có một pho tượng phật ba mặt làm bằng ngọc thạch, nhưng pho tượng phật ba mặt này lại đầy vết nứt, hư hại nghiêm trọng. Ba mặt phật có ba gương mặt biểu lộ khác nhau, hoặc ôn hòa, hoặc giận dữ, hoặc xót thương. Ba gương mặt tượng trưng cho quá khứ, hiện tại và tương lai. Khi Chu Chính tới gần, kim quang từ pho tượng phật ba mặt tỏa ra, vẻ mặt của nó trở nên linh động, giống như sống lại. “Người hữu duyên, ngươi có bằng lòng trở thành phật tử, đi lại trong thế gian, cứu vớt thế nhân khỏi lầm than?” “Ta bằng lòng.” Trông như phần thưởng tặng kèm hội thoại, Chu Chính không chút suy nghĩ đáp ứng. "Ngươi được Phật Tổ ban ân, có thể chọn một trong ba đạo truyền thừa này." Vừa dứt lời, cánh tay của tượng phật ba mặt lập tức, ở giữa hai lòng bàn tay xuất hiện ba viên xá lợi có màu sắc và kích thước khác nhau. Bên trái là Bạch Cốt Xá Lợi, ngọn lửa phật trắng ngà lượn lờ. Ở giữa là Ngọc Chất Xá Lợi, ánh phật quang rạng rỡ chiếu rọi. Phía bên phải là Lưu Ly Xá Lợi, âm thanh thiền định nhẹ nhàng vờn quanh. Xem ra ba viên xá lợi này chính là ba đạo truyền thừa, Chu Chính tiến lên xem xét, chúng đều có phật quang thủ hộ, đều sáng chói lóa mắt, từ vẻ bề ngoài không thể phân biệt. "Đây là những truyền thừa gì?" Chu Chính hỏi, tượng phật ba mặt không có phản ứng gì. "Vậy ta chọn Bạch Cốt Xá Lợi!" Chu Chính vồ lấy viên xá lợi phía bên trái, viên xá lợi này cho hắn cảm giác Kim Cương trừng mắt, Vi Đà Phục Ma, phù hợp nhất với bản tính của hắn. Bạch Cốt Xá Lợi vào tay, lập tức hóa thành ngọn lửa phật bùng lên, dung nhập vào thân thể Chu Chính. Cùng lúc đó, Chu Chính bị phật quang màu vàng bao phủ, định đưa hắn ra ngoài, ma xui quỷ khiến, Chu Chính bắt luôn hai viên xá lợi còn lại. Hai viên xá lợi tan biến trong hư không, Chu Chính nắm hụt, trực tiếp chụp lên tượng phật ba mặt. Phật quang lóe lên, Chu Chính biến mất trong phật điện. Nhưng pho tượng phật ba mặt trong phật điện cũng biến mất không thấy tăm hơi. Rắc rắc rồi rắc. Phật điện đột nhiên rung chuyển dữ dội. Không, cả hòn đảo nhỏ đều đang rung lắc. Bên ngoài phật điện, tấm bia đá khắc Cổ Phật Kinh đột nhiên xuất hiện vết nứt, vết nứt càng ngày càng nhiều, cho đến một tiếng nổ vang, bia đá đổ sụp, một luồng hắc khí hư ảo từ trong hố sâu thoát ra, phóng lên trời cao, rất nhanh biến mất không bóng dáng. Thế giới mông muội. Trên mặt đất rộng lớn, đâu đâu cũng là tàn tích do chiến tranh tàn phá, đao kiếm hài cốt khắp nơi có thể thấy, thi thể hóa thành khô lâu, đi lại trên mặt đất, dường như không biết mệt mỏi. Ở giữa chiến trường cổ, một bộ thi thể không biết cao bao nhiêu, có chín cái đầu sừng sững, mỗi cái đầu đều có một chiếc đinh dài bằng đồng xanh, ghim sâu vào giữa mi tâm. Đột nhiên. Cái đầu thứ ba bên trái mở mắt ra, chiếc đinh dài bằng đồng xanh trên trán nó bị một luồng lực lượng vô hình bắn ra, một luồng khí tức xa xưa không gì sánh bằng tỏa ra từ người nó, gây ra sóng gió ngập trời ở vùng đất này. Cái đầu đó nhếch miệng, phát ra tiếng cười không rõ ý nghĩa. "Nhanh." Mưa bụi nhỏ kéo dài rơi xuống trên nóc nhà Cửu Nguyệt Thành, mang theo hơi lạnh đặc trưng của những ngày mưa. Lúc này, trên đường phố gần như không có người qua lại, chỉ có binh lính tuần tra của phủ thành chủ, uể oải tựa mình vào mái hiên tránh mưa. “Các ngươi nói xem, Thái gia hôm nay có khi nào lại xảy ra chuyện quái dị gì nữa không?” Có lẽ do buồn chán, một tên binh đầu to mở đầu câu chuyện. “Chuyện này quả thật rất quỷ dị, ngươi nói có phải do yêu ma gây ra không?” “Cửu Nguyệt Thành của chúng ta có roi khu ma bảo vệ, yêu ma căn bản không dám bén mảng tới gần.” “Ta nghe nói Thái gia đã va phải Đại Tiên vàng bạc, đây là bị báo ứng đó.” “Ấy, Thái lão gia vừa mới qua đời, Thái gia đã xảy ra chuyện này, ta thấy Thái gia này cũng sắp lụn bại rồi.” Mưa rơi càng lúc càng lớn, bao phủ cả tiếng nghị luận của bọn họ. Cùng lúc đó, Thái Phủ. “Thiếu gia, nghe lời lão nô khuyên một câu, mau chóng dọn đi thôi, căn phòng này tà lắm.” “Triệu bá, ta sẽ không đi.” “Vậy à, lão nô hiểu rồi.” Thái thiếu gia nhìn bóng lưng lão quản gia Câu Lũ đi xa, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định. "Ta không thể đi, Thái gia chỉ còn lại mình ta, nếu như ta dọn khỏi tổ trạch, Thái gia coi như xong." Thái thiếu gia đi vào tĩnh thất, đây là một gian phật đường, bàn thờ phật đặt một tượng phật, phía trước tượng phật còn bày một chiếc đèn phật đồng thau cổ xưa. Theo Thái lão gia nói, đèn phật đồng thau là bảo vật truyền đời của Thái gia, là một vị cao tăng tặng cho, có thể phù hộ gia đình bình an, nếu gặp nguy nan thì thắp sáng đèn phật, sẽ có phật tử hóa giải tai ương. Thái thiếu gia thắp sáng đèn phật đồng thau, hắn cung kính quỳ trên bồ đoàn, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện. "Thái gia ta gặp phải tai ương bất ngờ, mong Phật Tổ từ bi, mau cứu Thái gia đi." Gió lạnh âm u thổi qua, làm cánh cửa tĩnh thất hé ra một khe hẹp, ánh nến vốn có màu cam, không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu xanh lục quỷ dị, khiến phật thất đang yên lành nhuộm thành quỷ vực. Thái thiếu gia không tự chủ được mà run rẩy cả người. Hắn cảm thấy sau lưng có một bóng ma, bóng ma tay chân bám lấy tay chân của mình, cảm giác âm lạnh từng đợt bốc lên. Vẻ mặt Thái thiếu gia trở nên dữ tợn, hắn nghẹn họng nửa ngày trời, nhưng không thể phát ra được một tiếng nào. Tay bắt đầu không nghe theo sự điều khiển, tay trái bóp lấy cổ, tay phải thì lập tức đưa đến trước mắt, đầu ngón tay hướng vào mắt mình. “Không cần! Đừng! Xin đừng mà!” Người Thái thiếu gia vặn vẹo, liều mạng giãy dụa, nhưng tứ chi dường như không phải của mình, không nhúc nhích tí nào. Tay trái bóp cổ bắt đầu siết chặt, phổi đau rát, Thái thiếu gia liều mạng há miệng hít thở, nhưng không sao lấy được một hơi. Kinh khủng nhất là tay phải của hắn! Mắt hắn trợn trừng, ngón tay cái tay phải ghì chặt vào con ngươi, sau đó, bắt đầu từ từ tăng thêm lực! Mắt Thái thiếu gia nổi tơ máu, nước mắt giàn giụa, nhưng con ngươi vẫn mở to, nhìn thẳng về phía trước. "Đèn phật đồng, phật tử, cứu" Ngay lúc này, không khí trong phật đường dao động, ánh nến màu xanh lục quỷ dị lại lần nữa khôi phục thành màu cam. Đèn phật đồng thau đột nhiên nổ tung, một đám phật quang màu vàng đột ngột xuất hiện, trong phật đường tràn ngập khí tức lớn lao, dương cương, sau lưng Thái thiếu gia đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm lanh lảnh, bóng ma màu xanh lục vội vàng chạy trốn ra khỏi phòng. Thái thiếu gia quỵ xuống đất, thở hổn hển, tầm nhìn của hắn còn có chút mơ hồ, trong mông lung thấy một bóng người xuất hiện trong phật quang. "Phật tử giáng lâm, Thái gia ta được cứu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận