"Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi, biểu hiện của ngươi thật khiến ta kinh ngạc đấy." Trần An mang vẻ cười khổ trên mặt. Giải quyết tốt đẹp sự kiện quỷ dị đương nhiên là chuyện tốt, nhưng việc kích hoạt 【 Huyết Nguyệt 】 lại không có tác dụng gì, bỗng dưng bị thôn phệ một phần huyết nhục, thì ai mà vui cho được. Dạ Hoa miễn cưỡng cười cười coi như đáp lại. Ngày càng nhiều cảnh sát tới, bọn họ đều đâu vào đấy bận rộn. Có người đang thu dọn t·h·i t·h·ể, có người đang dò xét dấu vết, có người đang thu thập mẫu máu, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, khi đi ngang qua Dạ Hoa, họ đều ném cho hắn những ánh mắt kinh hãi, cứ như đang nhìn một con quái vật nào đó. Dạ Hoa bị một đám cảnh sát đại thúc nhìn chằm chằm, cảm thấy áp lực như núi, không bị dọa đến tè ra quần tại chỗ cũng đã là do tâm lý của hắn quá cứng cỏi rồi. Trần An đứng bên cạnh Dạ Hoa, ánh mắt của hắn đảo qua bốn phía đống t·h·i t·h·ể máu me, cuối cùng dừng lại ở t·h·i t·h·ể của tên m·ậ·t thám. "Ta... ta... không, không phải ta làm." Dạ Hoa bỗng lắp bắp, mặt đỏ lên. "Thả lỏng chút, ta còn chưa hỏi gì đâu, sao ngươi đã tự khai rồi?" Trần An nói với giọng điệu đùa giỡn. Hắn vỗ vai Dạ Hoa, "Chúc mừng ngươi, là người s·ố·n·g sót trong sự kiện quỷ dị, một tân sinh Phong Ấn Giả." "Phong Ấn Giả?" Dạ Hoa chỉ vào mình, vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc. "Bọn ta thường gọi những người có thể khống chế được quỷ dị là 【 Phong Ấn Giả 】. Ngẫm xem, chắc ngươi đã nghe qua về 【 Quỷ Dị 】 rồi chứ." Dạ Hoa gật gật đầu. Nghe Trần An nói như vậy, hắn bỗng nhiên cũng ý thức được chiếc gương đồng của mình không tầm thường. Thậm chí có khả năng nó cũng là một vật phẩm Quỷ Dị. Hắn vô thức nắm chặt lấy cặp sách của mình. Dạ Hoa vô cùng lo lắng, không biết việc này có gây ra sự chú ý của phía chính phủ hay không, liệu có bị trưng dụng hoặc cướp đoạt không? "Cảm ơn văn học mạng, ngươi đã biết thì ta không cần phải tốn nhiều lời nữa." "Thật là gặp quỷ, Quỷ Dị xuất hiện chẳng có dấu hiệu gì, bọn chúng thích g·iết chóc để vui, thực tế thì việc nghiên cứu Quỷ Dị của quốc gia cũng chỉ mới bắt đầu." Trần An tìm một chỗ đá sạch sẽ để ngồi xuống, hắn vẫy vẫy tay về phía Dạ Hoa, ra hiệu cho Dạ Hoa cũng lại ngồi. Hai người ngồi cạnh nhau. "Chính thức giới thiệu, ta tên Trần An, là phó cục trưởng cục điều tra Quỷ Dị của Dung Thành, chuyên phụ trách xử lý các sự kiện quỷ dị!" Trần An nói. "Cục điều tra Quỷ Dị, các ngươi chính là Long Tổ trong truyền thuyết?" Thân thể Dạ Hoa rùng mình, nghĩ đến một chuyện lạ đô thị đã lưu truyền từ rất lâu. Những quái vật khát m·á·u t·à·n p·h·á khắp nơi trên đại địa, có một đám người vô danh ẩn mình trong bóng tối để bảo vệ thành thị, bọn họ được gọi là Long Tổ! Tương truyền rằng, mọi người trong Long Tổ ai nấy đều là những nhân tài, có thể leo tường vượt nóc, lên trời xuống đất, bắt quỷ khu yêu, đơn giản là không gì không thể, rất nhiều những kẻ thích khám phá thường xuyên đi lang thang trong thành phố vào ban đêm, mong muốn tìm được dấu vết của Long Tổ để lại. Đương nhiên, phần lớn những kẻ thích khám phá này đều đột ngột biến mất không rõ lý do, từ đó nhạt dần khỏi tầm mắt của các fan hâm mộ. Mặt Trần An xám xịt lại. Cái tên Long Tổ thịnh hành thời tiền sử này làm cho hắn cảm thấy ngượng ngùng khó nói nên lời. "Đừng tin vào mấy lời đồn nhảm, Long tổ phượng tổ cái gì chứ, để cho những chuyện đô thị ma quái đó đi đi, ta phải đính chính cho ngươi một chút, chúng ta là cục điều tra Quỷ Dị, một cơ quan bí mật của chính phủ!" Trần An bất mãn cải chính. Dừng lại, hắn chỉ vào những t·h·i t·hể máu me đầy đất, "hay là ta kể cho ngươi nghe về sự kiện quỷ dị lần này, những t·h·i t·hể này bất quá chỉ là "nô bộc" mà thôi." "Những thứ này bất quá chỉ là nô bộc?" Dạ Hoa âm thầm lè lưỡi. Chỉ riêng những t·h·i t·hể này thôi đã khiến mấy người bọn hắn phải vất vả lắm mới sống sót được. "Mọi sự kiện quỷ dị đều có căn nguyên, phải tìm ra được căn nguyên mới có thể giải quyết và xử lý được, mà căn nguyên lần này chính là thọ quỷ." Trần An nói một cách ôn tồn, và vạch trần cho Dạ Hoa thấy được bộ mặt thật của thế giới Quỷ Dị. Thọ quỷ là một kẻ g·iết người khủng khiếp. Nó nhắm vào những người trẻ tuổi huyết khí phương cương để g·iết c·h·óc và cướp đoạt sinh m·ệ·n·h lực của họ. Ch·ế·t dưới tay thọ quỷ, t·h·i t·h·ể sẽ nhanh c·h·óng già yếu và mục nát, điều này gần như trở thành dấu hiệu g·iết người của thọ quỷ. Hơn nữa, cách thức săn mồi của thọ quỷ vô cùng bí ẩn. Nó sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở khắp nơi trong thành phố, ngụy trang thành một cánh cửa bình thường, đợi những người bất hạnh đi vào sau cánh cửa đó, nó sẽ đưa những người đó vào trong không gian quỷ dị. Không gian quỷ dị là một loại năng lực chung của tất cả Quỷ Dị. Không gian quỷ dị là một vùng không gian khép kín, trừ khi Quỷ Dị cho phép, nếu không người đã tiến vào bên trong sẽ vĩnh viễn không thể nào trốn thoát. Dạ Hoa nghe xong thì rùng mình. May mà hắn có chiếc gương đồng bảo hộ, nếu không thì đã nguy hiểm rồi. Trần An liếc nhìn Dạ Hoa một chút rồi tiếp tục nói: "Thọ quỷ rất khó đối phó, nó tồn tại dưới dạng sương mù, không có thân thể thực chất, dù cho chúng ta có thổi tan sương mù, hay đóng băng nó lại, thì những thủ đoạn này cũng hoàn toàn không có tác dụng gì với thọ quỷ, nó vẫn sẽ tụ lại và xuất hiện lần nữa thôi." "Ở thế giới này, chỉ có Quỷ Dị mới có thể đối kháng lại Quỷ Dị, cho nên ta mới nói ngươi là Phong Ấn Giả." Dạ Hoa cười ngượng nghịu, cùng Trần An cười ha ha. Có vẻ như đã nhìn ra được sự lo lắng của Dạ Hoa, Trần An nhẹ giọng trấn an. "Đừng căng thẳng, chúng ta sẽ không đi c·ướ·p đoạt Quỷ Dị của ngươi, mỗi Quỷ Dị đều có tính tương thích riêng của mình, chỉ có những người đặc biệt mới có thể sử dụng được." "Nhưng ta cần nhắc nhở ngươi, Quỷ Dị vô cùng nguy hiểm, rủi ro khi sử dụng và di chứng là quá lớn, nhất định phải phong ấn lại, chỉ đến lúc mấu chốt mới có thể sử dụng." "Tại sao lại phải phong ấn chúng, khống chế Quỷ Dị chẳng phải tốt hơn sao?" Dạ Hoa tò mò hỏi. "Vì cái gì?" Trần An dùng ánh mắt còn kỳ lạ hơn để nhìn Dạ Hoa. "Vì nguyên nhân gì mà khiến cho ngươi ảo tưởng rằng có thể khống chế Quỷ Dị được vậy, ngươi hiểu rõ Quỷ Dị à? Ngươi biết nhược điểm của Quỷ Dị à? Ngươi biết nguyên lý hoạt động của nó à?" "Không, ngươi cái gì cũng không biết. Hãy thu hồi những vọng tưởng vớ vẩn đi, chúng ta vĩnh viễn không có cách nào khống chế được Quỷ Dị, chỉ là tạm thời kìm chế chúng lại mà thôi." Dạ Hoa nhất thời á khẩu. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, và nhận thấy đúng như lời Trần An nói, mình thật sự không hiểu rõ về chiếc gương đồng. Chu Chính đang trốn trong không gian của gương cũng đang chăm chú lắng nghe. Lời của Trần An giúp hắn hiểu rõ hơn đôi chút về thế giới này. "Ngay cả nguồn gốc của thọ quỷ cũng không rõ, xem ra thế giới này đúng là mới chỉ bắt đầu nghiên cứu về Quỷ Dị. Mà nói đi nói lại thì nơi này vốn là một thế giới có sức mạnh thấp." "Nhưng liệu việc xuất hiện của Quỷ Dị có liên quan gì đến truyền thừa của Đế Tuấn không?" Mắt Chu Chính ánh lên tia suy tư, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Trong con hẻm nhỏ, việc xử lý hậu quả cũng đã đi đến hồi kết. Người của cục điều tra Quỷ Dị đã quét dọn chiến trường xong, tất cả các t·h·i t·hể đều được gói trong túi đựng t·h·i chuyên dụng được bịt kín, dự định sẽ đem đi hỏa táng toàn bộ tại nhà hỏa táng. Tất cả mọi người tập trung trước mặt Trần An, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của lãnh đạo. Dạ Hoa để ý thấy, trên những chiếc túi đựng t·h·i đều có trang trí bằng vàng được vẽ thành những họa tiết tinh xảo. "Vàng có thể ức chế được năng lực của Quỷ Dị." Trần An giải thích một câu, hắn tiện tay móc ra một phần tài liệu: "Tốt rồi, chúng ta cũng nên rút quân thôi, ký vào phần văn bản này, từ hôm nay trở đi ngươi chính thức là thành viên của cục điều tra Quỷ Dị." Cái gì! Dạ Hoa ngơ ngác, cái offer này đến có hơi đột ngột thì phải. "Nếu không ngươi cho rằng ta trò chuyện với ngươi nãy giờ là làm gì, một đại thúc trung niên thì có gì nhàm chán sao?" Trần An nói. "Ta có thể không gia nhập không?" Dạ Hoa nuốt nước miếng một cái: "Ta vẫn là một học sinh mà." "Ngươi cứ nói thử xem?" Mặt Trần An lộ ra vẻ biểu tình tự tiếu phi tiếu.