Chương 41: Đi săn quái dị Phủ thành chủ. Trên chủ tọa, Trần Cửu Sóc ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt không gợn sóng. Từ khi Cửu Nguyệt Thành thành lập, Trần gia vẫn là gia tộc thành chủ, gần hơn một trăm năm, chưa bao giờ thay đổi. Năm đó Trần Cửu Sóc tiếp nhận chức thành chủ, tam đại gia tộc mưu đồ làm loạn, vị tân thành chủ này tự mình chỉ huy quân đội, giết người như ngóe, nhất lực trấn áp Cửu Nguyệt Thành, từ đó không còn náo loạn. Trong bóng tối, người lớn tuổi ở Cửu Nguyệt Thành quen gọi Trần Cửu Sóc là Huyết Diêm La. Nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng có ai dám đối đầu Trần Cửu Sóc, nhưng hôm nay, duy chỉ có một tên hòa thượng là ngoại lệ. "Thành chủ đại nhân, hung thủ giết chết sư huynh ta hiện giờ ở đâu?" Minh Tu mặt như ngọc, đôi lông mày thanh mảnh, hai mắt sáng rực nhìn thẳng lên thành chủ đang ngồi ở chủ tọa. "Việc này trước mắt đang điều tra, chỉ là cần thời gian." Một vị quan lại bước ra. "Chẳng lẽ là vu oan giá họa, tùy tiện bắt một người làm kẻ thế mạng?" Minh Tu hừ lạnh một tiếng. "Ngươi..." các quan viên có mặt tại hiện trường đều trừng mắt. Các quan lão gia cũng là người có sĩ diện, loại quy tắc ngầm này sao có thể nói toạc ra? Đừng có xem thường lòng tự trọng của bọn họ. Trần Cửu Sóc thầm than, Cửu Nguyệt Thành từ trên xuống dưới đều là người một nhà, kết quả lại thành ra như vậy, đại thể còn được, nhưng chi tiết thì sơ hở đầy mình. Bất quá chẳng mấy chốc sẽ thay đổi. Nghĩ đến đây, Trần Cửu Sóc khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng trấn an. "Tiểu hòa thượng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ giết người một cách sáng suốt." "Cũng không biết sư phụ của ngươi khi nào có thể đuổi tới, thời gian ước định còn chưa đầy một tháng nữa." "Thành chủ cứ yên tâm, sư phụ ta sẽ đến trước ngày ước định, hôm nay nếu không có chuyện gì, tiểu tăng xin cáo lui." Minh Tu không kiêu ngạo không tự ti, thể hiện rõ bản sắc của người tu hành, hắn ngẩng cao đầu, sải bước đi ra khỏi phủ thành chủ. Vừa bước chân ra phủ thành chủ, các tăng nhân tạp dịch liền vây quanh. "Minh Tu đại sư, thật đúng là đạo cao tăng, ngài là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy trước mặt thành chủ." "A di đà phật, địa vị và quyền lực chỉ là phù du, hắn có mạnh mẽ thì có liên quan gì đến ta?" Minh Tu ba hoa chích chòe, một vẻ xuất trần thoát tục của thần tăng. Trong lòng, Minh Tu cũng cười lạnh. Trần Cửu Sóc thì có gì đáng ngang tàng? Ba vị sư huynh của hắn cũng đều là cửu phẩm võ giả, ít ngày nữa sẽ đuổi đến, hắn có gì phải sợ chứ? Trần Cửu Sóc phất tay, các quan viên Cửu Nguyệt Thành lần lượt rời đi, rất nhanh, đại sảnh chỉ còn lại một mình hắn. "Kim Ngân Miếu chẳng qua chỉ là một quân cờ của ngươi, tên tiểu hòa thượng Minh Tu này, sau khi xong chuyện thì chôn luôn đi." Trần Cửu Sóc thản nhiên nói. Phía sau hắn trong bóng tối, một lão giả bước ra. "Thực lực của Lôi Tượng (*Chú Voi Sấm Sét) Tôn Giả tương đương với ta, nhưng tâm cơ không bằng ta, có thể bị lợi dụng, nhưng mà Kim Ngân Miếu không phải là Trần gia chúng ta có thể chống lại, lúc chôn thì đừng làm ầm ĩ." "Hài nhi hiểu được." Trần Cửu Sóc vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ. Lúc này, hắn thấy lão giả ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt kinh ngạc. Nhịn không được hỏi: "Không biết phụ thân đang nhìn gì vậy?" "Biến số." Hướng mà lão chỉ chính là Bạch Vân Sơn. Trên bầu trời Bạch Vân Sơn xuất hiện một màn đen kịt, màu đen giống như một chiếc lồng khổng lồ, chiếc lồng đen kịt mang lại cảm giác quái dị kinh dị. Ục ục. Tiếng kêu quái dị từ trên cao truyền đến. Chu Chính dừng bước, ngẩng đầu nhìn khu rừng âm u. Một vòng xanh lục chợt lóe lên rồi biến mất, không thấy tăm hơi. Chu Chính nuốt nước miếng, hắn bước nhanh mấy bước, tiến vào một khu đất trống trong rừng, đặt con mồi giống thỏ mà hắn mang theo xuống đất, nắm chặt chùy nát sọ, cảnh giác xung quanh. Mục đích của hắn là vào trong núi rừng này để đánh giết vài con quái dị, tiện thể chờ đợi đến đêm tối, để vào Sất Lôi Tông. Nhưng hắn không ngờ rằng đã bị một loài chim quái dị để ý tới. Quái dị có năng lực kỳ lạ bách quái, dù cho thực lực có cao hơn đi chăng nữa thì cũng có khả năng lật thuyền trong mương, hơn nữa loài chim quái dị còn có ưu thế bay lượn, Chu Chính cũng không muốn trêu chọc chúng. Làm sao đây. Chu Chính thở dài, tăng cường sự tỉnh táo lên mức cao nhất. Ục ục. Bên trái khu rừng trên không, lại một lần nữa vang lên tiếng kêu quái dị. Chu Chính tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe. Đột nhiên, chùy nát sọ trong tay hắn giơ lên. Bá! Một loài chim quái dị giống quạ đen lao xuống từ bên phải, cái mỏ chim dài thẳng đâm vào gáy của Chu Chính. Đúng lúc này, Chu Chính động. Khí huyết trong cơ thể hắn vận chuyển, bạo phát toàn bộ lực lượng và tốc độ, chùy nát sọ với tốc độ cực nhanh chạm vào mỏ chim. Rầm, con chim quái dị bị đánh bay ra ngoài. Chu Chính khẽ động thân hình, đuổi theo con chim quái dị bị đánh bay, đúng lúc này, hắn đột nhiên choáng váng. Ục ục. Ục ục. Con chim quái dị kêu lớn một cách vội vàng, Chu Chính nghe thấy âm thanh này, cảm thấy mình rơi vào một vòng xoáy sâu hun hút, cả người ngơ ngác. Con chim quái dị trên không trung đổi hướng, đâm vào ngực Chu Chính, mười một tầng kim quang hộ thể lần lượt mở ra, nhưng cũng lần lượt bị xuyên thủng, mỏ chim dài đâm vào bụng, suýt chút nữa xuyên thủng Chu Chính. Trong đau đớn, Chu Chính hồi phục tinh thần. Hắn mặt không đổi sắc, đưa tay bắt lấy con chim quái dị, ai ngờ con chim quái dị nhanh nhẹn né tránh, rồi bay vào trong rừng cây, biến mất không còn dấu vết. Chu Chính nhìn vết thương bị đâm gần như xuyên thủng, sắc mặt âm trầm. “Là sóng âm tấn công.” 【Khoái Tốc Khôi Phục】 kỹ năng này đang phát huy tác dụng, vết thương của Chu Chính nhanh chóng cầm máu, hồi phục. Hắn ngưng thần chờ đợi, chuẩn bị ứng phó vòng tấn công thứ hai. Ục ục. Âm thanh truyền đến từ bên trái rừng cây, Chu Chính quay sang bên phải, giơ chùy nát sọ lên. Bá! Con chim quái dị lại lao ra từ bên trái, nó kêu ục ục nhỏ, như đang giễu cợt. Khóe miệng Chu Chính nhếch lên một vòng cung, thân hình của hắn tản ra thành từng sợi tơ liễu. Cùng lúc đó, mỏ chim xuyên qua cơ thể Chu Chính. Nhưng mà nó rõ ràng sững sờ, không có cảm giác vướng víu như trong tưởng tượng, không có mùi máu tươi khao khát, như thể xuyên qua một bóng ảo ảnh. Con chim quái dị dang cánh bay cao. Nhưng mà Chu Chính lại đột ngột xuất hiện ngay trên đầu con chim quái dị, bàn tay sắt lớn cỡ miệng bát giáng xuống trên người nó. Con chim quái dị vừa muốn kêu to, một bàn tay khác của Chu Chính lặng lẽ xuất hiện, nhanh chóng tóm lấy mỏ chim của nó. “Long Tượng Quyền.” Chu Chính gầm lên một tiếng, một tay tóm lấy mỏ chim, tay kia nắm chặt thành quyền, ba cỗ lực quyền nổ tung trên thân con chim quái dị. Rắc rắc. Chu Chính nhìn con chim quái dị gần như bị đánh nát, hắn tiến lên, hung hăng giẫm mạnh vào đầu nó. Phốc. Thế giới im lặng. “Leng keng.” “Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi 【Chu Chính】 đánh giết quái dị huyết du lịch cấp 【Câu Hồn】, ban thưởng khí huyết +4, tinh thần +3, hồn lực +12.” Chu Chính hài lòng nhấc chân lên. “Câu Hồn? Năng lực và cái tên cũng rất xứng nhau, không giống với quái dị đen du lịch trắng du lịch, quái dị huyết du lịch hầu như đều có năng lực đặc biệt, cho nên nếu muốn đi săn quái dị ở nơi hoang dã, ta cần phải toàn diện hơn, để ứng phó với những tình huống bất ngờ." "Chân công nhất định phải nhanh chóng giải quyết, dù sao chân khí có mạnh thì uy lực võ học bản thân mới có thể mạnh lên, nếu không thì sẽ giống như bây giờ, mười một tầng kim quang hộ thể bị xuyên thủng.” Chu Chính tự suy ngẫm lại quá trình chiến đấu vừa rồi. Đá con chim quái dị sang một bên, hắn nhặt con mồi ở trên bãi đất trống, đây là bữa tối nay của hắn. Chu Chính chuẩn bị làm vài món tối nay để đối phó, tuy hình dạng quái một chút, nhưng nướng lên cũng có vị thơm giòn. Hắn nhìn xung quanh một chút, hướng căn cứ dưới núi đi đến. Còn chưa đi được bao xa, hắn đột nhiên khựng lại. Đống đất ở phía trước đột nhiên phồng lên, một bàn tay khô mục chỉ còn lại xương trắng từ dưới đất trồi lên, trên xương trắng, một con phi trùng màu đen dựng thẳng lên.