Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1578: Phong miêu chứng

Chương 1578: Phong miêu chứngChương 1578: Phong miêu chứng
Chương 1578: Phong miêu chứng
Ngục giam của Cao Tượng Nghi Loan Ti Phủ bình thường giam giữ võ giả hoặc quái quyệt bị bắt mà tạm thời không giết, bởi vì là xây dựng lao ngục dưới lòng đất, lộ ra có chút âm trầm.
Trên vách tường hai bên cắm đuốc, ánh lửa lay động cũng không thể xua đi được cảm giác âm trâm này.
Kiểm tra toàn thành một vòng xong, không tìm được quái quyệt muốn tìm, nhưng bắt được không ít võ giả thân phận khả nghi.
Những võ giả này đều không nói rõ lai lịch của mình hoặc là thân phận chứng minh có vấn đề, toàn bộ bị nhốt vào trong ngục giam của Cao Tượng Nghi Loan Ti Phủ.
Trong nhà giam đều là từng võ giả.
Có một số hò hét âm ï, có một số thì ngôi im lặng, nhắm mắt không để ý tới ai, có một số thì ơ lạnh nhạt, có một số thì nói chuyện phiếm với nhau.
Khi Chu Phàm dẫn theo Lực Sĩ đi qua, có võ giả hô to oan uổng, cũng có võ giả lớn tiếng nhục mạ.
Chu Phàm trực tiếp không đếm xỉa tới những người này, hiện tại Nghi Loan Ti Phủ chưa rảnh để xử lý những võ giả này.
Chu Phàm cũng dành thời gian tới ngục giam một chuyến, xử lý xong chuyện nơi này, hắn còn phải mau chóng trở vê chuẩn bị cho vào đêm.
Võ giả Lực Sĩ đó nói sớm đã bị giam giữ ở khu cách ly.
Khu cách ly bình thường là giam giữ quái quyệt hoặc là võ giả cần tra hỏi.
Hai Lực Sĩ cùng phát hiện sự dị thường của võ giả đó đã sớm chờ ở ngoài cửa khu cách ly.
- Đại nhân.
Hai Lực Sĩ vội vàng hành lễ với Chu Phàm.
- Người đó không có gì dị thường chứ?
Chu Phàm hỏi.
- Sau khi hắn ăn đan dược đã khôi phục như thường, chỉ là đang rất lo âu đi tới đi lui, thỉnh thoảng hỏi có người không, có điều chúng ta không để ý đến hắn.
Một trong hai Lực Sĩ đó trả lời.
Trước khi bắt đầu thẩm vấn, để phạm nhân lo âu sợ hãi là một thủ đoạn rất hữu dụng.
- Tốt lắm, mở cửa ra.
Chu Phàm khẽ gật đầu.
Hai Lực Sĩ đó xoay người bóc phù trong chỗ tối, cửa lặng lẽ tự động mở ra. Chu Phàm dẫn theo ba Lực Sĩ đó đi vào.
Khu cách ly chỉ có ba nhà tù, hai to một nhỏ.
Hai phòng đại lao là cân nhắc tới thể tích của quái quyệt mà thiết kế, còn phòng tiểu lao thì chủ yếu là để giam giữ võ giả nhân loại.
Trên vách tường còn treo rất nhiều hình cụ.
Hiện tại chỉ có bên ngoài phòng tiểu lao là đốt một ngọn đèn, bọn Chu Phàm có thể thấy võ giả đó, nhưng võ giả này lại không thể thấy bọn Chu Phàm.
Bốn người Chu Phàm cố ý khống chế tiếng bước chân, võ giả đó cũng không phát hiện ra bọn Chu Phàm tiến vào.
Chu Phàm dừng lại, hai mắt híp lại, hắn mở ra nhãn thức, võ giả vốn bởi vì ánh đèn tăm tối mà gương mặt có chút mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng.
Võ giả này nhìn thì đã không trẻ tuổi, tóc muối tiêu, trên mặt vàng khe có nếp nhăn tuổi già rõ ràng.
Mắt của hắn thỉnh thoảng lộ ra cảm xúc sợ hãi hoảng loạn, hắn dường như đang sợ gì đó.
Khi Chu Phàm quan sát đến đây, chân dừng lại mới tiếp tục tiến về phía trước, cũng cố ý phát ra thanh âm.
- AI?
Tên võ giả đó nghe thấy tiếng bước chân, lập tức mặt lộ vẻ cảnh giác hô lên.
- Ngươi cho rằng ta là ai?
Chu Phàm hỏi lại,
- Thắp lửa lên.
Ba gã Lực Sĩ vội vàng đi tới, thắp đèn trên vách tường.
Kỳ thật bọn họ cũng có thể sử dụng Dạ Quang Phù, nhưng nếu ánh đèn quá sáng, không thể sinh ra loại khí thế thẩm vấn áp bức, cho nên khu cách ly mới chọn dùng loại phương pháp nguyên thủy này.
Võ giả đó thấy rõ bộ dạng của Chu Phàm, hắn kinh ngạc vì Chu Phàm quá trẻ tuổi, vội vàng nói:
- Vị này khẳng định là đại nhân của Nghi Loan Ti, đại nhân, ta không phạm pháp, thân phận cũng có thể tra rõ, xin đại nhân thả ta ra.
Chu Phàm ở đây, ba vị Lực Sĩ đều không dám tùy ý lên tiếng, Chu Phàm cười nói:
- Ngươi yên tâm, chức trách chủ yếu của Nghi Loan Ti chúng ta là đối phó quái quyệt, chỉ cần thân phận của ngươi không có vấn đề, chúng ta lập tức sẽ thả người, có điều ta có một số việc muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời ta.
Võ giả liên tục gật đầu: - Đại nhân cứ hỏi, ta khẳng định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.
- Ngươi tên là gì?
Chu Phàm hỏi.
- Đại nhân, ta tên là Đàm Nguyên, là người của Cao Tượng Huyện Điền Bi Hương.
- Trước khi tới, ta nghe thuộc hạ nói ngươi đột nhiên phát bệnh phải không?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
Mắt Đàm Nguyên thắt lại, hắn cười gượng nói:
- Đúng vậy, bệnh cũ, cũng là nhờ có mấy vị huynh đệ của ti phủ hỗ trợ, bằng không ta có thể đã chết rồi.
- Đây là bệnh gì?
Chu Phàm bình tĩnh hỏi.
- Đây là. .. Đây là...
Đàm Nguyên biến thành ấp úng,
- Một loại bệnh khá là hiếm thấy, chưa chắc đại nhân đã nghe qua, đại nhân hỏi cái này làm gì?
- Đại nhân hỏi gì thì ngươi đáp nấy.
Một Lực Sĩ bên cạnh lớn tiếng quát.
- Thái độ tốt một chút.
Chu Phàm thản nhiên nói.
- Vâng.
Lực Sĩ đó vội vàng nói, không mở miệng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận