Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1844: Đuổi theo (2)

Chương 1844: Đuổi theo (2)Chương 1844: Đuổi theo (2)
Chương 1844: Duoi theo (2)
Ba người đuổi theo Chu Phàm, nháy mắt đã qua nửa canh giờ.
Có điều bởi vì Tiêu Lôi Châu Phủ lớn tới kinh người, bọn họ vẫn ở trong cảnh nội Tiêu Lôi Châu Phủ.
Đuổi theo tốc độ cực nhanh trong nửa canh giờ, ba người Khổ Vinh, Phượng Tinh Bá, Khương Vũ gần như là song song đuổi theo sau lưng Chu Phàm, nhưng sắc mặt bọn họ đều biến thành xanh mét.
Vì bọn họ sắp không chống đỡ được.
Bọn họ thi triển thân pháp, thiên phú quyệt nhân hoặc là Thần Hành Phù, đều cần chân khí trong cơ thể thậm chí là chân nguyên để chống đỡ.
- Hắn không biết mệt à?
- Cho dù hắn đã tiến vào Đạo cảnh, nhưng chân nguyên khẳng định không bằng ta.
- Vì sao tốc độ của hắn không chậm lại?
Ba người Khổ Vinh nhìn Chu Phàm tốc độ không hề chậm lại, trong lòng kinh nghỉ bất định, theo bọn họ, Chu Phàm như vậy quả thực chính là quái vật.
- Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.
Khổ Vinh trâm giọng quát:
- Chúng ta phải bắt hắn dừng lại.
Lời này của Khổ Vinh là nói với Phượng Tinh Bá, Khương Vũ, nếu để Chu Phàm chạy thoát, đối với ba người bọn họ đều không có bất kỳ lợi ích gì.
Có thể nói ba người bọn họ hiện tại đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền.
Phượng Tinh Bá và Khương Vũ không nói gì, bọn họ đương nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng nói thì nói như vậy, muốn làm gì Chu Phàm đã cách bọn họ một đoạn cự ly cũng không dễ dàng.
Ít nhất cho dù bọn họ sử dụng cương khí đẻ công kích, chờ cương khí bay đến, Chu Phàm sớm đã chạy đến chỗ khác, căn bản không hữu dụng.
- Sử dụng thuật pháp hoặc khí cụ có hình trói buộc.
Khổ Vinh mở miệng nhắc nhở, hắn vừa bảo trì tốc độ vừa cấp tốc kết ra một thủ ấn khiến người ta hoa cả mắt.
Đại Phật Thủ Ấn Hoãn.
Thuật pháp này có thể khiến tốc độ của tu sĩ biến thành chậm lại.
Thân thể Chu Phàm ở cách đó không xa lập tức bị một cỗ kim quang bao phủ, chỉ là đạo kim quang này chợt lóe rồi vụt tắt, rất nhanh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phượng Tinh Bá và Khương Vũ cũng đều thi triển một thuật pháp nhằm vào Chu Phàm, nhưng thuật pháp bọn họ thi triển vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.
Ba người đều kinh sợi
Vì sao thuật pháp của bọn họ lại không có hiệu quả?
Bọn họ rất nhanh liền tỉnh ngộ, Chu Phàm không phải thi triển thuật pháp phòng ngự có thể chống đỡ công kích của thuật pháp trước thì chính là trên người mang theo khí cụ phòng ngự thuật pháp công kích.
Bất kể là thuật pháp phòng ngự chống đỡ thuật pháp công kích hay là khí cụ phòng ngự thuật pháp công kích, tuy hiếm có, nhưng cũng là thứ có thể học được hoặc tìm được.
Chỉ là bọn họ không ngờ Chu Phàm còn chuẩn bị vật như vậy, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, tất cả những điều này đều là để cắt đuôi bọn họ.
Sắc mặt ba người Khổ Vinh, Phượng Tinh Bá, Khương Vũ biến thành cực kỳ khó coi.
Hữu tâm tính vô tâm, bọn họ không ngờ Chu Phàm lại rời khỏi châu phủ tới thẳng hoang dã, trên phương diện chuẩn bị đương nhiên không thể bằng được Chu Phàm.
Ba người dần dần cảm thấy mỏi mệt, không thể không chậm lại, nhưng bọn họ vừa chậm lại, Chu Phàm rất nhanh sẽ chạy mất bóng.
Bọn họ chỉ có thể cắn răng chống đỡ, không cho Chu Phàm chạy ra khỏi tâm mắt của bọn họ.
Nhưng ý chí có kiên định tới mấy, chân nguyên của ba người cũng không đủ để chống đỡ truy tung cường độ như vậy.
Ba người bọn họ cơ hồ không hẹn mà cùng dừng chân, vẻ mặt mỏi mệt thở hồng hộc nhìn Chu Phàm biến mất ở trước mắt bọn họ.
Bọn họ đã mất dấu Chu Phàm rồi.
- Vì sao chân khí của hắn lại hùng hậu như vậy?
Thanh âm của Phượng Tinh Bá khàn khàn hỏi.
Đan dược bổ sung chân nguyên trên người hắn đều dùng hết rồi, mới không thể không từ bỏ, hắn lần đầu tiên cảm thấy thì ra đuổi theo người khác là mệt như vậy.
- Hắn sớm có chuẩn bị, cũng không biết đã chuẩn bị bao nhiêu đan dược bổ sung chân khí chân nguyên.
Khổ Vinh khoanh chân ngồi xuống vận công thử mau chóng khôi phục chân nguyên đã hao hết trong cơ thể.
Bất kể bước tiếp theo muốn làm gì, khôi phục chân nguyên mới có khả năng làm được.
Phượng Tinh Bá, Khương Vũ cũng tỉnh ngộ, cùng khoanh chân ngôi xuống. Ba người vừa vận chuyển tâm pháp, vừa suy nghĩ Chu Phàm rốt cuộc có thể đi đâu?
- Hắn có thể đi đâu?
Khương Vũ mở miệng nói.
Hắn muốn nghe xem Phượng Tinh Bá và Khổ Vinh sẽ nói thế nào.
- Chúng ta đã đến cực hạn, hắn rất có thể cũng tương tự, nhưng hắn cố ý bỏ lại chúng ta, khẳng định sẽ không muốn chúng ta tới nơi mà hung thủ giết chết Bách Minh Thành đang trốn, ai biết được hắn có thể đi đâu?
Phượng Tinh Bá lạnh lùng nói.
Khương Vũ hơi nhíu mày, hắn nhìn Khổ Vinh.
Nhưng Khổ Vinh trâm mặc không nói gì, chỉ nhắm mắt vận công khôi phục chân nguyên.
Quan hệ của ba người cũng không tốt, chỉ là vì Chu Phàm, nếu không bọn họ khẳng định không thể ngồi cùng nhau, hiện tại cũng vẫn đề phòng nhau. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận