Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 319. Tìm kiếm (2)

Chương 319. Tìm kiếm (2)
Trở lại doanh địa của Tam Khưu Thôn, Chu Phàm ngay lập tức tìm tới lão Vương đầu, lão Vương đầu tính cách quái gở, hắn một mình sống ở một nơi, bên cạnh toàn là chó hắn nuôi, hắn nghe Chu Phàm kể lại mới biết được chuyện tiểu hài tử biến mất trong doanh địa.
- Ngươi muốn dùng chó của ta giúp tìm người à?
Lão Vương đầu rất nhanh liền hiểu được ý đồ đến của Chu Phàm, chỉ là hắn lại lắc đầu,
- Chó của ta có lẽ có khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm, nhưng chúng đều là chó dùng để phòng hộ rừng, đối với tìm người lại không phải quá am hiểu.
- Cứ phải thử một chút.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói, hắn cũng biết những con chó này không phải là chó truy tung đã trải qua huấn luyện chuyên môn, nhưng chúng thủy chung vẫn là chó, độ nhạy bén của mũi không phải nhân loại có thể sánh bằng.
Lão Vương đầu gật đầu đáp ứng.
Đội hộ vệ khác đã dưới sự dẫn dắt của bọn Lỗ Khôi tới dã ngoại tìm kiếm, có một số thôn dân muốn hỗ trợ, nhưng bị bọn Hoàng phù sư cự tuyệt, bởi vì dã ngoại thật sự quá nguy hiểm, các thôn dân không am hiểu chiến đấu tốt nhất đừng bước ra khỏi phạm vi bao phủ của Vệ Cổ.
Chu Phàm từ trong một nhà mất tiểu hài tử mang tới quần áo tiểu hài tử từng mặc đưa cho lão Vương đầu.
Lão Vương đầu từ trong đàn chó tìm ra một con chó mực gầy yếu nhất, hắn đặt quần áo ở trước mặt chó mực, xoa đầu nó một chút, nói:
- Kính nhờ ngươi, tìm ra chủ nhân của quần áo này.
Chó mực dùng mũi ngửi quần áo một chút, lắc lắc đầu, chạy ra dã ngoại.
Lão Vương đầu vung tay lên, đám chó còn lại cũng đi theo phía sau chó mực, Lão Huynh cũng dung nhập vào trong những đồng bạn này.
Chu Phàm không nói gì, hắn và lão Vương đầu đi sau lưng đàn chó.
Hai bên xích đạo đều là một số rừng cây thưa thớt, đàn chó rất nhanh đã chui vào trong một mảng rừng lộn xộn.
Chu Phàm cảnh giác nhìn tình trạng xung quanh, cách đó không xa có đội viên tuần tra của Tam Khưu Thôn đang tìm kiếm.
Nhưng ở khu rừng này lại không thu hoạch được gì, đàn chó do chó mực cầm đầu ngừng lại quay đầu nhìn lão Vương đầu, dường như đã bị lạc phương hướng.
Lão Vương đầu lại đưa quần áo trong tay ra, chậm rãi nói:
- Thử tiến về phía trước một lần.
Chó mực lại ngửi ngửi quần áo, nó đi một vòng, mới dẫn theo đàn chó tiếp tục đi tới chỗ sâu hơn của dã ngoài.
Chu Phàm hơi nhíu mày, đàn chó đã chạy ra khỏi phạm vi tìm kiếm của bọn họ, nhưng hắn cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Đàn chó lao ra khỏi rừng, chỉ chốc lát sau chúng ngừng lại dưới một sườn dốc, hướng tới sườn dốc mà sủa to, chúng cuối cùng cũng có phát hiện rồi.
Nghe tiếng sủa trầm thấp của đàn chó, ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, hắn rút đao ra, dán hai đạo phù văn lên trên sống đao, xua tay với lão Vương đầu, bảo lão Vương đầu ở lại nơi này.
Chu Phàm đột nhiên chạy vội trên dốc cỏ, hắn đi đến bên cạnh đàn chó, ngẩng đầu nhìn dốc cỏ.
Bên kia dốc cỏ xanh có thứ gì đó đang cấp tốc bò phát ra tiếng sàn sạt... Sau đó từng tiểu hài tử mặt xám trắng không máu từ trên đỉnh dốc thò đầu ra, tổng cộng có mười một khuôn mặt, không ngờ đều là tiểu hài tử mất tích.
Đồng tử của các tiểu hài tử đã biến thành màu xanh lục dậm, vô số ruồi nhặng bay chung quanh đầu chúng, chúng đang dùng đôi mắt xanh lục đó nhìn chằm chằm Chu Phàm bên cạnh đàn chó.
- Đã chết rồi à?
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, nói khẽ một tiếng.
Đúng lúc này mười một tiểu hài tử nhanh chóng bay qua đỉnh dốc, chúng dùng cả tay và chân nhào xuống dốc, lúc này Chu Phàm đang một mực ngẩng đầu mới phát hiện, thân trên của chúng đã bị xé ra, nội tạng bên trong đã bị khoét sạch triệt để, thân thể trống rỗng chỉ còn lại máu đen đã ngưng kết.
Đàn chó sủa càng lợi hại hơn, đồng thời bắt đầu rục rịch.
- Lão trượng đừng tới đây.
Chu Phàm quát to một tiếng, hắn xông tới những tiểu hài tử đã bị giết này.
Trong tay Lão Vương đầu một mực cầm kèn, hắn thổi lên, tiếng vù vù phát ra.
Đàn chó nghe thấy tiếng kèn toàn bộ đều tỏa ra tứ tán, chạy gấp vòng quanh dốc cỏ.
Tiểu hài tử đã chết có hai đứa nhảy lên, bọn chúng há miệng, lộ ra răng sắc bén biến dị, tay chân mọc ra móng xanh bén nhọn.
Sắc mặt Chu Phàm hờ hững, đao trong tay hắn múa ra từng đạo phong tuyến đỏ thẫm.
Xoẹt Xoẹt.
Khi hai tiểu hài tử đã chết lao về phía Chu Phàm liền bị đao gỉ cắt thành vô số mảnh, đập xuống lăn lộn trên mặt đất.
Chín đứa còn lại cũng bổ nhào tới, cấp tốc chạy nhanh trên mặt cỏ, thay đổi phương hướng di động bao vây lấy Chu Phàm, dùng răng sắc bén, nanh vuốt bén nhọn tấn công về phía Chu Phàm.
Nhưng bọn chúng đều sai rồi, người khác có lẽ sợ vây công, nhưng Chu Phàm luyện khoái đao lại không hề sợ vây công, Tinh Sương Đao nhanh tới chỉ có thể nhìn thấy một lưỡi đao đỏ thẫm bổ về phía những tiểu hài tử đã chết muốn vây công hắn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận