Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 605. Quy tắc trò chơi

Chương 605. Quy tắc trò chơi
Biểu hiện của Dương Tâm Mộng rất bình tĩnh, nàng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Chu Phàm ngạc nhiên trợn mắt, hắn đang nghĩ Dương Tâm Mộng làm thế nào mà biết được?
Dương Tâm Mộng nhìn Chu Phàm hơi nhíu mày:
- Ngươi trước khi vào đây đã sợ tới choáng váng rồi à? Ngay cả chúng ta đang làm gì cũng không biết sao?
Chu Phàm ấp úng nói:
- Vì sao lại như vậy?
Không phải tiến vào chơi trốn tìm à? Vì sao Triệu Tiểu Kiếm lại đột nhiên biến thành quái vật ăn thịt người, muốn tìm được bọn họ để ăn.
- Đi theo ta.
Dương Tâm Mộng không trả lời, nàng cảnh giác nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không bị phát hiện, dẫn đầu chậm rãi di động về bên phải.
Chu Phàm đi sau lưng nàng không nhịn được nói khẽ:
- Chúng ta đi chậm như vậy, sẽ bị đuổi kịp đó.
Dương Tâm Mộng quay đầu lạnh lùng nhìn Chu Phàm:
- Tên ngu xuẩn này, nếu chạy loạn chung quanh, gây ra động tĩnh lớn như ngươi vừa rồi, mới dẫn quỷ tới, lỗ tai của quỷ còn lợi hại hơn mắt.
Chu Phàm rùng mình, lúc này hắn mới hiểu được vừa rồi vì sao Dương Tâm Mộng lại đẩy ngã đè hắn xuống, nếu chạy loạn giống như hắn, có thể thật sự sẽ dẫn tới Triệu Tiểu Kiếm.
- Đa tạ.
Chu Phàm nói lời cảm tạ với Dương Tâm Mộng.
Dương Tâm Mộng trầm mặc một chút, cũng không quay đầu lại đi ở phía trước nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi à? Ta là sợ ngươi dẫn quỷ tới chỗ ta.
Chu Phàm ngẩn người, có điều hắn cảm thấy nếu là như vậy, Dương Tâm Mộng hoàn toàn có thể tránh ra xa, không cần phải ngăn hắn lại.
Hai người cẩn thận di động giữa rừng cây u tĩnh, rất nhiều lúc đều mượn bụi cây hoặc cỏ cao để che người.
- Chúng ta hay là mau rời khỏi rừng rậm đi, Triệu Tiểu Kiếm đã điên rồi.
Chu Phàm thấy phương hướng Dương Tâm Mộng đi không phải là ra bên ngoài, mà là đi vào sâu càng, hắn không nhịn được thấp giọng nói.
- Ngậm miệng.
Dương Tâm Mộng nhìn về phía bên ngoài, thanh âm lạnh lùng nói,
- Ngươi cho rằng nơi này là đâu? Nơi này là Mê Tàng Sâm Lâm, đi vào căn bản không thể ra ngoài, bất kể ngươi đi theo hướng nào cũng như nhau.
- Việc chúng ta cần phải làm là trốn đi, đừng để quỷ tìm được, để quỷ tìm được thì chỉ có chết.
Chu Phàm nhớ lại được một chút rồi, hắn đã nhớ ra, Dương Tâm Mộng không lừa hắn, đây là Mê Tàng Sâm Lâm, vào được lại không thể dựa vào bản thân để ra ngoài, chỉ là hắn nhớ mang máng, không phải không có cách ra ngoài.
Vậy chúng ta làm thế nào mới có thể ra ngoài?
Nghĩ đến Triệu Tiểu Kiếm chân không chạm đất, cấp tốc di động đang đi chung quanh tìm bọn họ, hắn cảm thấy không rét mà run.
- Mười người chúng ta chỉ có một người có thể sống sót trong trò chơi này.
Sắc mặt Dương Tâm Mộng lạnh lùng nói.
- Sau nửa nén hương, nếu Triệu Tiểu Kiếm không thể tìm được tất cả chúng ta, vậy hắn sẽ bị quỷ ăn, người may mắn sống sót nhất định phải quay trở lại chỗ thần mộc, bắt đầu vòng chơi trốn tìm tiếp theo, cho đến khi chỉ còn lại một người cuối cùng, hơn nữa quỷ không cho phép người đi trốn tự giết lẫn nhau, một khi vi phạm quy tắc, cũng sẽ bị giết chết.
- Chỉ tới khi còn lại một người cuối cùng trong trò chơi trốn tìm này, người đó mới được đưa ra khỏi Mê Tàng Sâm Lâm à.
Sắc mặt Chu Phàm hơi trắng bệch, ký ức đã khôi phục nói với hắn, tất cả đều là thật.
- Vì sao? Vì sao chúng ta phải làm như vậy?
- Vì sao?
Dương Tâm Mộng quay đầu nhìn Chu Phàm,
Bởi vì đây là số mệnh của chúng ta, Mê Tàng Thôn cứ cách mỗi mười năm sẽ đưa ra mười tiểu hài, hiến tế cho Mê Tàng Sâm Lâm, như vậy Mê Tàng Thôn mới có thể sống sót, chúng ta bị chọn trúng.
Dương Tâm Mộng không nhiều lời với Chu Phàm, những gì nên nói nàng đều nói rồi.
Chu Phàm trầm mặc đi theo sau lưng Dương Tâm Mộng, hắn chỉ là một tiểu hài, nhưng hắn lại bỗng nhiên hiểu rất nhiều chuyện, vì sao quan hệ của mười tiểu hài tiến vào rừng rậm lại lãnh đạm như vậy.
Bởi vì bọn họ chỉ có một người có thể sống sót, ngăn cách giữa bọn họ là không thể bù đắp, ai cũng muốn người sống sót là mình.
Nếu không quỷ không cho phép bọn họ tự giết lẫn nhau, bọn họ rất có thể sớm đã đánh nhau rồi.
Không ngờ chỉ có một người có thể sống sót, vậy vì sao Dương Tâm Mộng còn cứu hắn?
Chỉ là vì hảo tâm à?
Chu Phàm nhớ rõ quan hệ của hắn và Dương Tâm Mộng ở trong thôn cũng không tính là quá tốt, cứu hắn là vì gì?
Nếu là xuất phát từ ác ý, vậy...
Chu Phàm nghĩ đến đây, mắt đột nhiên thắt lại, là vì Triệu Tiểu Kiếm đã thành quỷ.
Hai người ở cùng một chỗ, nếu Triệu Tiểu Kiếm tìm tới, sẽ ăn một người, mà một người khác thì nói không chừng sẽ có thể đào thoát.
Chu Phàm đứng lại, đừng nói quan hệ của Dương Tâm Mộng và hắn không được tốt lắm, ở đây cho dù là quan hệ tốt cũng không thể tin được.
Dương Tâm Mộng một mực lưu ý phía sau, nàng nghe thấy sau lưng đã không có động tĩnh, xoay người nhìn Chu Phàm, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ngươi biết nguyên nhân ta cứu ngươi rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận