Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 380. Đao của Vụ

Chương 380. Đao của Vụ
Sóng biển tiếng quá lớn, Chu Phàm không nói to một chút thì sợ Vụ không nghe thấy.
Sương mù màu xám của Khôi Hà Không Gian đều bị thổi quét bay lên không trung.
Vụ đứng ở đầu thuyền quay đầu lại nhìn Chu Phàm, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chúng sắp tới rồi.
Nước sông gào thét mãnh liệt, thuyền xóc nảy trong sóng to.
Giáp bản dưới chân Chu Phàm cũng đang lung lay kịch liệt, hắn ngây đơ.
Chúng?
Chúng là ai?
Chu Phàm vừa định hỏi Vụ, chỉ là sóng cao vạn tầng ở cách đó không xa dâng lên, giống như tuyết đông cuốn lên trên mặt đất.
Nước đầy trời hắt tới, Chu Phàm giống như đứng trong mưa to.
Sóng sông triệt để yên tĩnh, Chu Phàm lau nước trên mặt, mở mắt ra nhìn về phía Vụ.
Trong sương mù xa xa từng đoàn hỏa diễm màu vàng to như căn phòng bốc lên, thân ảnh màu xám cao tới trăm trượng như ẩn như hiện.
Hỏa diễm màu vàng nhiều không đếm được.
Chu Phàm cảm thấy run rẩy, đây là mắt của Hồn Ngư, hắn nhất thời không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu con Hồn Ngư, mấy trăm con hay là mấy ngàn con?
Thuyền gỗ ở trước mặt quái vật được gọi là Hồn Ngư này, lộ ra quá bé nhỏ không đáng kể.
Dưới cái nhìn của những con mắt này, không khí dường như đều bị ngưng kết.
Những Hồn Ngư này không xuất thủ, chỉ chăm chú nhìn thuyền gỗ, Chu Phàm ở dưới sự bao phủ của nhiều đạo khí tức cường đại như vậy, toàn thân đã cứng lại.
Hắn sớm biết những Hồn Ngư này rất cường đại, thực lực của hắn đối với những Hồn Ngư này mà nói, lại là không đáng nhắc tới.
Chu Phàm nhìn Vụ ở đầu thuyền, loại quái vật Hồn Ngư này, chỉ có thể do Vụ đi giải quyết, nhưng một con hai con thì hắn cảm thấy Vụ không có vấn đề gì, nhưng hiện tại có nhiều Hồn Ngư như vậy. . .
Chu Phàm nuốt nước miếng, hắn suy nghĩ chắc sẽ không lật thuyền chứ?
Tĩnh lặng. . . Tĩnh lặng tuyệt đối, Chu Phàm cũng không dám hé răng.
- Nhìn cho kỹ nhé.
Vụ bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng nói, trong sự yên tĩnh này, thanh âm của hắn rất dễ truyền vào trong tai Chu Phàm.
Có sương mù màu xám xông tới trước mặt Vụ, hắn chỉ dùng tay thò vào trong sương mù, một thanh đao từ trong sương mù được rút ra.
Đao dài chỉ hai thước, thân đao đen đỏ rộng bằng năm ngón tay, nhìn thì không có bất kỳ chỗ đặc thù nào, nhưng khi đao hoàn toàn thoát ra khỏi sương mù, trên thân đao đột nhiên chui ra từng cái đầu hư ảo lớn nhỏ không đồng nhất.
Đầu đang gầm rú thống khổ, muốn thoát ly sự khống chế của đao, tiếng rít ác độc oán hận dường như vĩnh viễn không ngừng.
Chu Phàm nhìn đao trong tay Vụ, sắc mặt hơi biến hóa, thế gian không ngờ có đao như vậy?
- Đây là thanh đao cuối cùng của ta, không có cái tên dễ nghe gì cả, ta gọi là nó 'Vong hồn', đao này chém xuống, tất có vong hồn sẽ sinh ra.
Vụ nhìn đao trong tay mình, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Đầu trên thân đao tựa hồ là nghe thấy thanh âm của Vụ, nhanh chóng rụt vào trong thân đao.
Các Hồn Ngư ở xa xa lại gầm rú, thanh âm hóa thành gợn sóng giống như thực chất khuếch tán ra.
Sắc mặt Chu Phàm hoảng sợ, nhiều thanh âm như vậy hội tụ cùng một chỗ, đã đủ để chấn cho thân thể của hắn thành một đoàn huyết nhục.
Trên thuyền gỗ bỗng nhiên dâng lên một đoàn quang quyển màu xám mông lung, cản những thanh âm này ở bên ngoài.
Đối với Hồn Ngư mà nói, đây chỉ là thanh âm chúng tùy ý gầm rú phát ra, chúng nhảy lên đánh tới thuyền gỗ, thân ảnh dày đặc mà khổng lồ, tạo cho người ta một loại cảm giác nghiền ép hít thở không thông.
- Đúng là dám tới à.
Vụ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, đao trong tay hắn có chút tùy ý chém ngang về phía trước.
- Tuyến trảm.
Đao mang màu đen to lớn từ trên thân đao đen đỏ bắn ra, đao mang sáng ngời rực rỡ ở nửa đường hóa thành vô số dây nhỏ màu đen giống như sợi tóc, dây nhỏ màu đen bay lên quấn lấy tất cả Hồn Ngư rồi bao phủ vào.
Xoẹt.
Dây nhỏ màu đen đột nhiên co rút lại chia cắt thân thể của quái vật khổng lồ thành từng đoạn, vô số huyết thủy từ thân thể Hồn Ngư phun trào, mưa máu đầy trời rải xuống.
Hạ xuống quang quyển màu xám, hạ xuống trong sông xám, làm bắn lên từng gợn sóng nhỏ.
Ánh mắt Chu Phàm lộ ra vẻ nóng rực, đây là đao pháp cường đại cỡ nào, chỉ là một đao, lại có thể tách rời tất cả Hồn Ngư cường đại.
Thân thể khổng lồ của Hồn Ngư đứt thành vô số mảnh đập xuống trong sông xám, lại làm nổi lên từng tầng sóng biển, có điều rất nhanh liền rất nhanh, chỉ là nước sông màu xám đã bị nhuộm đỏ.
Đao trong tay Vụ hóa thành sương mù tản đi, hắn xoay người lại, thần sắc trên mặt rất phức tạp.
- Làm sao vậy?
Chu Phàm mở miệng hỏi, tất cả Hồn Ngư đều bị Vụ một đao thu thập, vì sao thần sắc trên mặt vì sao Vụ lại vẫn kỳ quái như vậy?
- Ta phải đi rồi.
Sắc mặt Vụ rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
- Đi? Đi đâu?
Chu Phàm hơi sửng sốt hỏi.
Vụ búng tay một cái, trên người Chu Phàm hiện lên một đoàn quang mang màu trắng, bay về phía bên Vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận