Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1713: Ngọc bội tiểu cẩu (2)

Chương 1713: Ngọc bội tiểu cẩu (2)Chương 1713: Ngọc bội tiểu cẩu (2)
Chuong 1713: Ngoc boi tieu cau (2)
Hắn không để ý Chu Tiểu Miêu có thể thoát khỏi sự khống chế của thuyền hay không, nhưng hắn lo lắng là Chu Tiểu Miêu chưa chắc đã làm chuẩn bị để thoát khỏi sự khống chế của thuyền, mà là vì lừa hắn.
Quan hệ của hắn và Chu Tiểu Miêu không được tốt, hắn dựa vào sự trợ giúp của thuyền lừa của Chu Tiểu Miêu không ít sâu xám lớn, Chu Tiểu Miêu cũng từng nói muốn trả thù hắn.
Chu Tiểu Miêu thấy Chu Phàm đáp ứng, nàng xụ mặt từ trong quả cầu lưu ly lấy đi bốn ngàn con sâu xám lớn, lại dựa theo yêu cầu của Chu Phàm, lập lời thê với thuyền.
Chu Phàm nghĩ một chút, sau khi cảm thấy không có vấn đề, đưa thanh ngọc bội cho Chu Tiểu Miêu.
Sau khi Chu Tiểu Miêu tiếp nhận ngọc bội, nàng cúi đầu nhìn, tay nàng phát ra quang mang màu vàng, bao phủ thanh ngọc bội.
Quang mang rất nhanh dung nhập vào trong thanh ngọc bội, thanh ngọc bội bắt đầu tan ra.
Trong lòng Chu Phàm cả kinh, nhưng hắn nhớ tới Chu Tiểu Miêu đã lập lời thề với thuyền, vẫn nhịn xuống không mở miệng.
Thanh ngọc tan ra giống như quả bị đóng băng, nó mấp máy, rất nhanh biến ảo thành một con chó nhỏ.
Thanh ngọc tiểu cẩu chỉ to bằng ngón cái, Chu Phàm mở ra nhãn thức, có thể nhìn thấy rõ ràng trên người tiểu cẩu có phù văn màu bạc bằng hạt gạo.
Chu Tiểu Miêu nhìn tiểu cẩu, mặt lộ vẻ sầu não, nhưng vẻ sầu não này chợt lóe rồi biến mất, sự chú ý của Chu Phàm và Thực Phù đều tập trung ở trên người tiểu cẩu, hoàn toàn không chú ý thấy biến sắc của Chu Tiểu Miêu.
Thanh ngọc tiểu cẩu giống như sống dậy, nó ngồi trên bàn tay Chu Tiểu Miêu, phát ra quang mang xanh ngọc, bao phủ Chu Tiểu Miêu.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu bình tĩnh, sau đó thanh ngọc tiểu cẩu thu liễm quang mang, hóa thành một đống băng, sau đó lại biến thành một khối thanh ngọc bội.
Chu Tiểu Miêu ném thanh ngọc bội cho Chu Phàm, Chu Phàm tiếp lấy thanh ngọc bội.
- Ngọc bội này đích xác có thể ngăn cách cảm tri của tu sĩ, nhưng nó vốn có hiệu quả như vậy, đều không liên quan gì tới thuật pháp cảm tri của tu sĩ đối địch.
Chu Tiểu Miêu chậm rãi nói:
- Nói một cách đơn giản thì nó là một khí cụ phòng ngự loại hình thông dụng, không thể suy ngược ra tử địch Chu gia ngươi nói là dùng biện pháp gì để cảm tri các ngươi.
- Nó không chỉ có thể tự động ngăn cách cảm tri, nếu ngươi có thể thôi động nó, vậy có thể giống như ta vừa rồi ta, khiến nó giúp ngươi chống đỡ một số công kích thuật pháp của tu sĩ. - Thế nào mới có thể thôi động nó?
Chu Phàm vội hỏi, có thể chống đỡ công kích thuật pháp của tu sĩ, đối với hắn mà nói vừa hay thích hợp.
- Chờ ngươi bước vào Đạo cảnh mới có thể làm được.
Chu Tiểu Miêu nói:
- Có điều nếu thuật pháp mạnh hơn trình độ nó có thể chống đỡ, nó sẽ bị hủy, hơn nữa theo số lần chống đỡ thuật pháp càng lúc càng nhiều, nó cũng sẽ bởi vì hao tổn mà mất đi tác dụng nên có.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, nếu là như vậy, ngọc bội này chính là một kiện tiêu hao phẩm, khi hắn sử dụng sẽ cẩn thận một chút, dẫu sao vẫn phải dựa vào nó để ngăn cách cảm tri của tử địch.
Chu Phàm lại hỏi mấy vấn đề về thanh ngọc bội, Chu Tiểu Miêu kiên nhẫn trả lời, nàng nghĩ một chút, vươn tay ra chộp tới một dòng sương mù, lấy ra một bạch ngọc điếu trụy.
Nàng đưa điếu trụy cho Chu Phàm nói:
- Điếu trụy này cũng có thể ngăn cách cảm tri của tu sĩ, trình độ tương đương với ngọc bội của ngươi, nhưng nó không có hiệu quả kích hoạt phòng ngự như ngọc bội của ngươi.
Sau khi Chu Phàm nhận lấy, nhìn một chút, bởi vì là vật giao dịch, hắn yên tâm giao cho Thực Phù cười nói:
- Tiểu nha đầu, như vậy sau này ngươi bước vào Đạo cảnh cũng không cần lo lắng nữa.
Sau khi Thực Phù cất điếu trụy đi, Chu Phàm lại nhìn về phía Chu Tiểu Miêu hỏi:
- Còn có thứ tương tự không?
Chu Phàm thầm nghĩ Chu gia đã xui xẻo có tử địch cường đại như vậy, để tránh tình huống bất ngờ, ngọc bội của hắn hoặc bạch ngọc điếu trụy của tiểu nha đầu bị mất thì cũng có vật dự phòng.
Chu Tiểu Miêu liếc Chu Phàm một cái, nàng tóm tới một dòng sương mù, sương mù biến ảo thành một màu bạc màu bạc, nàng nói:
- Quả cầu này cũng giống như thứ vừa rồi, chỉ có năng lực ngăn cách cảm tri, không có tác dụng khác, năm ngàn con sâu xám lớn.
- Nhưng cái vừa rồi chỉ cần bốn ngàn con sâu xám lớn...
Chu Phàm không nhịn được nói, hơn nữa còn trả lời vấn đề.
- Ta nói bao nhiêu là bấy nhiêu, ngươi có thể không cần.
Chu Tiểu Miêu nói.
Chu Phàm thấy không thể cò kè mặc cả, hắn chỉ có thể lại bỏ ra năm ngàn con sâu xám lớn, mua lấy quả cầu màu bạc. Chu Tiểu Miêu thu thù lao, lại đưa quả cầu màu bạc cho Chu Phàm, nàng đi sang một bên ngắm biển.
Chu Phàm cầm màu bạc quả cầu do dự một chút, vẫn đưa cho Thực Phù nói:
- Tiểu nha đầu, cái này ngươi cất đi.
- Nhưng ngươi cho ta thì ngươi thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận