Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1729: Trở lại chỗ cũ (2)

Chương 1729: Trở lại chỗ cũ (2)Chương 1729: Trở lại chỗ cũ (2)
Chương 1729: Trở lại chỗ cũ (2)
Chu Phàm hu lạnh một tiếng, chỉ là nguyền rủa, hắn chỉ thôi động chân khí trong cơ thể đã tiêu diệt nó.
Vừa rồi hắn một mực không xuất thủ, chỉ là muốn xác nhận trạng thái của nữ tử mà thôi, kết quả quả nhiên bị quái quyệt ký sinh hoặc khống chế.
Chu Phàm vòng qua thi tích của nữ tử, dẫn theo tiểu cẩu tiếp tục tiến vê phía trước, chỉ chốc lát sau, hắn lại dừng chân, hắn thấy bốn cây đuốc.
Cầm bốn cây đuốc là bốn đồng bạn lúc trước bị Chu Phàm giết chết nữ tử.
Bốn người vốn đang chạy vội, chỉ là nhìn thấy Chu Phàm, bọn họ cũng vội vàng ngừng lại.
- Ngươi có nhìn thấy đồng bạn của chúng ta không?
Nam tử trẻ tuổi duy nhất trong Ba nam tử gấp giọng hỏi Chu Phàm.
- Không.
Chu Phàm lắc đầu, hắn do dự hỏi:
- Các ngươi là người hay là quái quyệt?
- Ngươi thì sao?
Nữ tử cao lớn cam đầu cao giọng cảnh giác hỏi.
Nhìn thì nói chuyện linh hoạt hơn nữ tử vừa rồi, không giống quái quyệt, Chu Phàm cười nói:
- Ta đương nhiên không phải.
- Chúng ta làm sao biết được ngươi không phải?
Nữ tử cao lớn lại hỏi.
- Ta nghĩ ta không cần phải chứng minh với ngươi.
Chu Phàm bình tĩnh nói.
- Có lý.
Nữ tử cao lớn gật đầu nói:
- Chúng ta cũng không cần chứng minh với ngươi.
- Thế rất công bằng, chúng ta đường ai nấy đi.
Chu Phàm dẫn theo tiểu cẩu đi ra mấy bước ngoài sơn đạo.
Nữ tử cao lớn làm một thủ thế, nàng và ba đồng bạn của nàng cũng đi mấy bước ra ngoài sơn đạo ở bên khác.
- Ta muốn hỏi các ngươi một số việc, các ngươi biết vì sao chúng ta xuất hiện ở đây không? Nơi này là đâu? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chu Phàm mở miệng hỏi.
Đối phương đã biểu hiện ra thiện ý, có khả năng rất lớn không phải quái quyệt, nói không chừng bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì.
- Chúng ta cũng không biết.
Vẫn là nữ tử cao lớn nói trước:
- Ta đoán là quái quyệt gây nên, hành tẩu ngoài hoang dã, phát sinh chuyện như vậy cũng không kỳ lạ.
- Ngươi thật sự không thấy đồng bạn đó của chúng ta à?
- Đồng bạn đó của ngươi bị làm sao?
Chu Phàm không đáp mà hỏi lại.
- Nàng không cẩn thận bị quái quyệt ký sinh, nàng đã chết rồi, nếu ngươi nhìn thấy nàng thì cẩn thận một chút.
Nữ tử cao lớn chậm rãi nói.
- Đã xác nhận rồi chết, vậy còn tìm nàng làm gì?
Chu Phàm nói.
Không phải Chu Phàm máu lạnh, mà là ở ngoài hoang dã, một khi đã xác nhận tình huống sinh tử của đồng bạn mình, người bình thường đều sẽ lựa chọn từ bỏ mang theo thi thể của nàng, cho nên Chu Phàm mới nói như vậy.
Mang theo thi thể, không chỉ sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, thi thể cũng có khả năng phát sinh dị biến nào đó.
- Nói với hắn nhiều như vậy làm gì, chúng ta mau chóng tìm xem.
Nam tử trẻ tuổi đó vẻ mặt vội vàng hấp tấp nói.
Nữ tử cao lớn mang theo ba đồng bạn của nàng vội vã rời khỏi.
Chu Phàm nhìn bốn người rời đi, hắn chỉ lắc đầu, vừa rồi hắn hơi do dự, vẫn không nói chân tướng với bọn họ.
Bởi vì hắn không thể xác nhận, bốn người này có thể tin được hay không, nói không chừng còn có thể gây ra sự đoan gì.
Hơn nữa cho dù hắn không nói, bốn người rất nhanh cũng có thể nhìn thấy thi thể của nữ tử đó, chỉ là không biết bọn họ còn có thể nhận ra hay không?
Có điều cho dù không nhận ra, trong đêm đen nguy hiểm trùng trùng này, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm tìm quá xa, chắc không lâu sẽ từ bỏ.
Chu Phàm không nghĩ tới chuyện của bốn người nữa, hắn mang theo tiểu cẩu tiếp tục tiến về phía trước, trước khi chưa xác nhận được an toàn, hắn không định ngủ. Lại đi được một đoạn thời gian không ngắn, Chu Phàm dừng lại, hắn nhìn thấy mấy đống lửa trại, nhìn thấy thương đội trong ánh lửa.
Chu Phàm không tùy tiện đi tới, hắn mở ra nhãn thức phân biệt một chút, xác nhận chính là thương đội ở cạnh hắn lúc trước.
Thương đội rất im lặng, chỉ có một số người đang lặng lẽ đứng trực đêm.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, thương đội này rốt cuộc bị dịch chuyển hay là vốn ở đây, hắn lại quay vê chỗ cũ à?
Chu Phàm bảo Tiểu Quyển đi ra, hắn vừa nhìn chằm chằm thương đội vừa bảo Tiểu Quyển phân ra Tiểu Tiểu Quyển đi điều tra, xem phụ cận có cây nén đen đó hay không?
Tiểu Tiểu Quyển dung nhập vào trong đêm tối, rất nhanh lại từng đội chạy chậm ve, Tiểu Quyển dung hợp bọn họ rồi nói;
- Chủ nhân, không nhìn thấy cái cây ngươi nói.
Chu Phàm hơi nhíu mày, trừ khi người của thương đội chặt đi cái cây đó, bằng không nơi này không thể là nơi trước đó.
Vậy vì sao thương đội vẫn bình yên ở lại nơi này như vậy?
Chu Phàm cảm thấy khó hiểu, có điều rất nhanh hắn liền nghĩ tới một lý do, thương đội không biết bọn họ bị dịch chuyển đến nơi khác.
Thương đội đương nhiên nhìn thấy lửa trại của Chu Phàm biến mất, nhưng cho dù phát hiện dị thường, chỉ cần không ảnh hưởng tới bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ không điều tra, hoặc là phái người điều tra, không tìm được Chu Phàm, bọn họ quyết định không để ý tới nữa, giống như lúc trước Chu Phàm nghĩ vậy, dùng bất biến ứng vạn biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận