Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1504: Đại nhân cho mời

Chương 1504: Đại nhân cho mờiChương 1504: Đại nhân cho mời
Chương 1504: Đại nhân cho mời
Thể nghiệm đặc biệt chết đi sống lại như vậy, rất ít người có thể cảm nhận được.
Chu Phàm ngồi một lúc mới khôi phục lại được, hắn cười khổ, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Nhưng hắn không thể không đi khiêu chiến Chu Tiểu Miêu, đây là phương pháp duy nhất đẻ hắn phá cục, hơn nữa đối với hắn mà nói, mỗi lần đều rất có thu hoạch.
Chu Phàm không nghĩ nữa việc này, mà là đứng lên làm việc.
Sáng sớm sau khi đến phòng học của lớp chữ Giáp ở thư viện, Chu Phàm ngay lập tức tìm kiếm thân ảnh của Đỗ Nê.
Đỗ Nê ở trong phòng học, hắn đang mặt mày tươi cười bước về phía Chu Phàm.
Chu Phàm không chút do dự ấn chuôi đao, muốn một đao bổ chết thằng ôn này.
- Chu huynh bớt giận.
Đỗ Nê vội nói.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Được, đừng nói ta không cho cơ hội ngươi, cho ngươi nói xong rồi lại chém ngươi.
Đỗ Nê kêu oan:
- Chu huynh, ta vốn là vì muốn tốt cho ngươi, không ngờ ngươi lại muốn chém ta.
- Ngươi chỉ muốn nói những cái này thôi à?
Đao của Chu Phàm đã lộ ra một chút từ vỏ đao.
Đỗ Nê ặc một tiếng nói:
- Bài từ hôm qua Chu huynh viết đúng là ta truyền ra, ta ở đây trịnh trọng xin lỗi Chu huynh, xin Chu huynh tha thứ cho ta.
- Nếu xin lỗi hữu dụng, thế gian này đã không có nhiều thị phi như vậy.
Chu Phàm vẫn nghiêm mặt.
Đỗ Nê bất đắc dĩ nói:
- Vậy Chu huynh muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ta?
Chu Phàm hừ một tiếng buông chuôi đao nói:
- Ta vẫn chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói với ngươi, coi như ngươi nợ ta một cái nhân tình thế nào?
Kỳ thật Chu Phàm cũng không biết nên xử lý Đỗ Nê thế nào, không thể đánh chết tên gia hỏa đáng giận này được, chỉ có thể làm như vậy. - Chu huynh nói sao ta sẽ làm vậy, chỉ cần không quá đáng là được.
Đỗ Nê thở phào, hắn lại không nhịn được khuyên nhủ:
- Chu huynh có thi tài như vậy...
Chu Phàm mặc kệ hắn, chỉ xoay người nói chuyện với đám người Lý Trùng Nương, hôm nay trừ người ngày hôm qua ra, lại có chút một Ôn Hiểu.
Chỉ là Ôn Hiểu ngồi trong góc, Chu Phàm chào hỏi hắn, hắn chỉ ừ một tiếng.
Chu Phàm không quá để ý, bởi vì người của Tây Man Trùng Giáo vốn chính là tính tình cổ quái chiếm đa số.
Buổi sáng Chu Phàm vẫn giống như lúc trước, ở trong tàng thư các bổ sung tri thức hắn còn thiếu.
Vốn nếu không có việc gì, hắn có thể ở một ngày.
Chỉ có điều đến buổi chiều rất nhanh có một học sinh thư viện tìm tới phòng nhỏ mà hắn đang đọc sách.
- Ngươi nói Nghi Loan T¡ phái người tới tìm ta?
Chu Phàm nghe học sinh đó nói xong, có chút kinh ngạc nói.
Học sinh lại gật đầu xác nhận.
Sở dĩ học sinh này tới tìm Chu Phàm, hoàn toàn là vì quan hệ của Nghi Loan Ti và thư viện không nông, Nghi Loan Ti nhờ thư viện, thư viện tất nhiên sẽ bảo học sinh đến thông tri cho Chu Phàm.
Chu Phàm thu thập đồ trên bàn một chút, roi theo học sinh đó đi gặp người của Nghi Loan TỊ.
Người đến là một vị tiểu lại của Nghi Loan Ti, sau khi tiểu lại đó ở ngoại viện nhìn thấy Chu Phàm, lập tức hành lễ nói:
- Chu đại nhân.
Chu Phàm là Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti Tuần Sát Sứ, tiểu lại xưng hô Chu Phàm là đại nhân, không phải chuyện kỳ quái gì.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
Tiểu lại nói:
- Hoàng đại nhân phái ta đến, bảo Chu đại nhân có rảnh thì tới ti phủ một chuyến tìm hắn, hắn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Chu đại nhân.
Hoàng đại nhân trong miệng Tiểu lại chỉ có thể là Trấn Đông Sứ Hoàng Bất Giác.
Chu Phàm hơi gật đầu nói: - Ta buổi chiều không có việc gì, Hoàng đại nhân hiện tại có rảnh không?
Tiểu lại cung kính nói:
- Hoàng đại nhân phân phó xuống, hai ngày này hắn đều sẽ ở ti phủ, nếu Chu đại nhân có thể dành chút thời gian, trực tiếp tới là được.
Chu Phàm không nói nữa, mà là cùng tiểu lại đó rời khỏi thư viện, đáng nhắc tới là, những người ở cửa thư viện tìm đến muốn gặp Chu Phàm sau khi biết được Chu Phàm tránh không gặp thì sớm đã từ bỏ tản đi.
Hi vọng việc này có thể mau chóng bình ổn, đừng gọi ta là Chu hoa cúc nữa... Khóe miệng Chu Phàm giật giật, nhưng hắn biết với uy lực của hai bài thi từ đó, sợ rằng đây cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chu Phàm đến Nghi Loan Ti Phủ, đợi một lúc, được một tiểu lại dẫn vào phòng Hoàng Bất Giác xử lý chính vụ, nhìn thấy Hoàng Bất Giác đã một đoạn thời gian không gặp.
Lúc trước ở núi tuyết, Hoàng Bất Giác bởi vì Chu Phàm mà bị thương, sau khi trở về, Chu Phàm đã từng tới thăm vị Cao Tượng Huyện Trấn Đông Sứ này.
- Tiểu tử ngươi, vào lớp chữ Giáp, thành Khôi Thủ thì xem thường miếu nhỏ này của ta phải không?
Hoàng Bất Giác cười khẽ hỏi.
Ngữ khí của Hoàng Bất Giác hiển nhiên là coi Chu Phàm như người nhà, không chỉ là tình nghĩa ở núi tuyết, lại bởi vì Chu Phàm đã ở cùng một trận doanh với hắn: Thư viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận