Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 293. Tăng mạnh

Chương 293. Tăng mạnh
Sắc mặt Yến Quy Lai hờ hững nói:
- Đông Phương Ngọc thiện tác chủ trương, trách nhiệm nên gánh ta sẽ gánh, trách nhiệm ta không phải gánh, ta sẽ không gánh một chút nào cả, có điều đây đều là chuyện của nội bộ Nghi Loan Ti, có liên quan gì tới Đông Phương gia các ngươi?
Đông Phương Vũ cười lạnh nói:
- Yến Quy Lai, Nghi Loan Ti quả thật rất cường đại, những thế gia môn phiệt chúng ta cũng không dám đối nghịch với Nghi Loan Ti, nhưng Nghi Loan Ti không phải là một cái thùng sắt, Đông Phương gia chúng ta cũng có không ít cao thủ nhậm chức ở Nghi Loan Ti, ngươi ngoan ngoãn phối hợp đi, chỉ cần điều tra rõ, chứng minh sự trong sạch của ngươi, vậy chúng ta tự nhiên sẽ không làm gì ngươi cả, bằng không...
- Bằng không thế nào?
Yến Quy Lai không kiên nhẫn cắt ngang, hỏi ngược lại.
- Không quá một tháng, ngươi sẽ bị mất chức, đuổi ra khỏi Nghi Loan Ti, đến lúc đó ngươi chính là một con chó chết để mặc cho Đông Phương gia giày xéo.
Đông Phương Vũ xé rách da mặt, không chút cố kỵ.
Trên mặt Yến Quy Lai lộ ra vẻ nhạo báng:
- Ngươi có thể thử xem, xem có thể làm được không? Trước khi ngươi đến, người của Đông Phương gia không nói với ngươi, ta là ai à?
Đông Phương Vũ hơi sửng sốt, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Yến Quy Lai này có thể làm đến chức An Đông Sứ, có lẽ không phải người không có bối cảnh, giống như Viên Huệ Hòa Thượng cùng hắn tới đây vậy.
- Thứ cho ta mắt vụng, ngươi là...
Đông Phương Vũ hơi nheo mắt hỏi.
Sắc mặt Yến Quy Lai lạnh lùng nói:
- Hạng người vô danh thôi, nhưng ta đến từ thư viện, lão sư là Cổ Ngạn của Cao Tượng Thư Viện.
Mắt Đông Phương Vũ co rút lại, mặt hắn xanh lét, cuối cùng không dám nói gì, chỉ chắp tay, mau chóng rời khỏi.
Đông Phương Vũ rời đi theo phương hướng khi tới, hiển nhiên là không định tới ba thôn tra hỏi.
Viên Huệ Hòa Thượng chắp tay trước ngực, nghiêm mặt nói:
- Làm như vậy, liệu có thỏa đáng không, dẫu sao Đông Phương gia thủy chung cũng chết một người.
Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nói:
- Không có gì không thỏa đáng cả, chết thì chết, hàng năm Nghi Loan Ti đều sẽ khó tránh khỏi chết một số đệ tử môn phiệt, đây là bất ngờ, bất kể bọn họ có nguyện ý hay không cũng phải chấp nhận sự thực này.
- Ta là nói thái độ của ngươi nên tốt hơn một chút.
Viên Huệ Hòa Thượng chậm rãi nói.
Yến Quy Lai nhướng mày cười lạnh nói:
- Thái độ tốt hơn thì sao? Cho dù ta nguyện ý tốn thời gian đi cùng Đông Phương Vũ đó đi hỏi từng người, hỏi xong hắn khẳng định lại sẽ hoài nghi chúng ta thông cung, cứ tiếp tục như vậy không ngừng.
- Bất kể là như thế nào bọn họ cũng sẽ hoài nghi ta, ôm tâm tư thà giết nhầm cũng không bỏ qua, vậy việc gì phải lãng phí nhiều thời gian trên loại chuyện này, còn không bằng trực tiếp xé rách da mặt cho xong.
Viên Huệ Hòa Thượng trầm mặc nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, việc này là không thể nói rõ, vậy cần gì phải dây dưa?
Có điều Viên Huệ Hòa Thượng hiểu rằng, Yến Quy Lai nói ra lai lịch của mình, trừ khi tất cả người của Đông Phương gia đều điên rồi, mới không tiếc tất cả mọi giá mà giết chết Yến Quy Lai, việc này chắc phải sống chết mặc bây.
Vương Thiến Anh một mực không nói gì đang rơi vào một loại chấn động, nàng không ngờ Yến Quy Lai đến từ nơi truyền thuyết đó, chẳng trách Yến Quy Lai một mực biểu hiện ra vẻ bình tĩnh trước cái chết của Đông Phương Ngọc như vậy.
...
Trên mặt Đông Phương Vũ không còn nụ cười như khi đến, sắc mặt của hắn rất ngưng trọng.
Hắn sớm nên nghĩ đến mới đúng, Yến Quy Lai không kiêu ngạo không siểm nịnh đối với hắn, lại là An Đông Sứ của Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti, người như vậy sao lại không có bất kỳ bối cảnh gì.
Nếu là người từ môn phiệt khác đi ra, Đông Phương gia còn có thể vật tay một chút, ít nhất cũng phải đòi một cách nói.
Nhưng thư viện thì... Đông Phương Vũ lập tức dập tắt loại tâm tư này, ít nhất hắn không muốn vì Đông Phương Ngọc mà nhúng tay vào loại chuyện này.
Đại Ngụy triều ở các nơi có rất nhiều thư viện, nhưng trên thực tế những thư viện này đều là phân viện của một thư viện, thư viện cũng vĩnh viễn chỉ có một chính viện trưởng, đó chính là đương kim Hoàng đế bệ hạ.
Học sinh từ trong thư viện đi ra gọi là môn sinh của Thiên Tử cũng không sai, đáng sợ nhất là học sinh từ những thư viện này đi ra bất kể là văn nhân hay võ giả, đều rất được hoàng thất tín nhiệm, nhân viên trong các cơ cấu của Đại Ngụy triều có khoảng năm thành xuất thân từ thư viện.
Người từ thư viện đi ra phần lớn là xuất thân dân thường, cực kỳ đoàn kết, dưới sự cố ý dẫn dắt của hoàng thất, thư viện và thế gia môn phiệt đối kháng lẫn nhau, xem như là một loại chế hành của Đại Ngụy triều đối với môn phiệt thế gia.
Môn phiệt thế gia thế lớn tới mấy cũng không dám tùy tiện trêu chọc thư viện, trợ giúp hữu lực nhất của Nghi Loan Ti chính là thư viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận