Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 614. Chẳng biết đi đâu (2)

Chương 614. Chẳng biết đi đâu (2)
Hai người đi vào khu đông nam nhai, doanh địa đội tuần tra cũng ở khu này, nơi này bởi vì Ma Cô Yêu nhốt con tin, chịu thiệt hại nặng, trước mắt là cảnh tượng hoang tàn.
Chung quanh Thiên Lương Thành đều đang xây dựng rầm rộ, thợ mộc thợ ngoã cũng không đủ dùng, khu đông nam nhai ít người ở trong nhất thời không thể lấy ra nhân thủ để xử lý, hiện tại vẫn để đó không ai quan tâm tới
Hai người chậm rãi đi trên khu đông đổ nát, Viên Huệ nhìn Tịnh Vân, hắn đến nay vẫn không rõ Tịnh Vân rốt cuộc muốn làm gì?
Cho dù Đại Phật Tự và Tiểu Phật Tự mặt bất hòa tâm lại càng bất hòa, nhưng chung quy vẫn là thế lực do triều đình quản hạt, Tiểu Phật Tự chắc không đến mức làm ra chuyện quá khác người.
Tịnh Vân tối đa cũng chỉ là muốn làm chút âm mưu nhỏ nhằm vào hắn, chỉ là hắn luôn cẩn ngôn thận hành, hắn không biết Tịnh Vân sẽ làm được gì nhằm vào hắn.
Tịnh Vân nhìn khu đông nam nhai hoang vắng, mắt hắn lộ vẻ thương xót thở dài:
- Chúng sinh đều khổ.
Viên Huệ trầm mặc, Tịnh Vân nói không sai, quái quyệt hoành hành, quái quyệt cấp huyết Lệ đã mang đến thương tổn lớn như vậy cho Thiên Lương Thành, đúng là chúng sinh đều khổ.
Chỉ là suy nghĩ trong lòng Viên Huệ rất nhanh được che giấu đi, hắn nói:
- Ngươi là muốn truyền bá Phật pháp của Tiểu Phật Tự cho ta à?
Tịnh Vân mỉm cười lắc đầu:
- Sư huynh việc gì phải vậy, ta chỉ là trong lòng có chút cảm khái mà thôi.
- Nơi này lại không có người ngoài,việc gì phải làm bộ làm tịch như vậy? Gọi pháp danh của ta là được.
Mặt Viên Huệ lộ vẻ châm chọc nói, hắn rất không thích Tịnh Vân gọi hắn là sư huynh.
Hai người đến từ chùa miếu đối lập thiên nhiên, vốn nên là quan hệ đối lập thiên nhiên.
Hắn rất ghét sắc mặt dối trá đó của Tịnh Vân.
Tịnh Vân không trả lời, hắn yên lặng tiến về phía trước.
Mây đen ở chân trời tối tăm đè nén, chắc không bao lâu nữa sẽ đổ mưa.
Viên Huệ đi ở bên trái Tịnh Vân, hắn mở miệng hỏi:
- Tiểu đồ đệ Liễu Chính đó của ngươi đâu rồi?
- Sư huynh việc gì phải đã biết rồi còn cố hỏi?
Tịnh Vân cười khổ nói.
- Ta chỉ biết hắn rời khỏi Thiên Lương Thành, hiện tại vẫn chưa trở về, đi đâu thì không rõ.
Viên Huệ nghiêm mặt,
- Cái này sao lại nói là biết rõ còn cố hỏi?
Viên Huệ biết nếu hắn không hỏi, Tịnh Vân khẳng định sẽ không nói, chỉ có hỏi ra, bất kể Tịnh Vân trả lời thế nào, có lẽ đều có thể nghe ra một số chuyện gì đó.
Đồ đệ của hắn đi đâu?
Tịnh Vân đối với câu hỏi này, chỉ hơi cúi đầu, nhìn một khối gạch đất không trọn vẹn ở cạnh chân,
- Ta bảo hắn tới một nơi thay ta làm một việc, trong thời gian ngắn là không về được.
Viên Huệ hơi nhíu mày:
- Đồ đệ Liễu Chính này của ngươi ngay cả võ giả cũng không phải, ngươi bảo hắn xuyên qua hoang dã làm việc thay ngươi, thế không phải bảo hắn chịu chết à?
Cho dù Tịnh Vân đưa cho đồ đệ của hắn pháp khí Phật môn, cũng chưa chắc đã có thể bảo hộ được một mạng của đồ đệ.
Viên Huệ không tin lời nói của Tịnh Vân, Liễu Chính ra khỏi thành có lẽ sẽ có người tiếp ứng hắn.
Tịnh Vân lắc đầu không giải thích.
Hai người tùy ý bước chậm ở khu đông, Viên Huệ nhìn doanh địa tuần tra bị phá huỷ ở phía trước, trầm giọng nói:
- Ta không biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng ta cảnh cáo ngươi, ngươi nhằm vào ta thì được, nhưng đừng làm liên lụy tới người vô tội, chúng ta chúng ta là đệ tử cửa Phật, lòng từ bi nên có thì vẫn phải có.
Sắc mặt Tịnh Vân bình tĩnh:
- Cái gì là từ bi?
Viên Huệ dừng chân, hắn nhìn về phía Tịnh Vân, Tịnh Vân cũng dừng chân lại, trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn cầu hỏi.
- Chẳng lẽ Tiểu Phật Tự ngay cả từ bi cơ bản cũng không dạy à?
Viên Huệ lạnh lùng nói,
- Nguyện để tất cả chúng sinh được sống yên vui gọi là từ, nguyện mang tất cả thống khổ của chúng sinh đi gọi là bi.
- Sư huynh thông cảm, là sư đệ ngu dốt.
Trên mặt Tịnh Vân lộ ra nụ cười,
- Chỉ là trong lòng sư đệ vẫn có nghi hoặc, nếu giết một người có thể cứu được chúng sinh, vậy có nên giết hay không? Kẻ giết người có coi như là từ bi không?
Viên Huệ trầm mặc một lúc nói:
- Loại giả thiết này là không có ý nghĩa.
Viên Huệ tương đương với né tránh vấn đề này.
Tịnh Vân không tiếp tục bức ép, hắn chỉ thở dài nói:
- Loại vấn đề này là không có đáp án chính xác tuyệt đối, trên thực tế trong lòng mỗi người đều sẽ có một đáp án, nhưng chuyện tới trước mắt, có lẽ lại sẽ là một loại cách làm khác.
- Không trả lời nhìn thì yếu đuối, thực chất là không đành lòng, đây cũng là một loại từ bi, nhưng bất kể đúng sai, chúng ta chung quy vẫn phải làm ra lựa chọn.
Trong lòng Viên Huệ có chút khó chịu, Phật pháp vốn không phải là sở trường của hắn, Tịnh Vân là Phổ Pháp Tăng của Tiểu Phật Tự, biết nói chuyện hơn hắn, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận