Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 161. Năng lực khỏi hẳn đặc thù

Chương 161. Năng lực khỏi hẳn đặc thù
Thời gian nửa tháng, thi thể đã sớm thối rữa rồi.
Khi làm hình cảnh, Chu Phàm biết một cỗ thi thể cho dù là ướp lạnh, vẫn cũng chỉ có thể làm chậm lại tốc độ thối rữa, huống chi hiện tại chính là mùa hè, tình huống càng không cần phải nói.
Chu Phàm bảo Chu Nhất Mộc nói tiếp.
Chu Nhất Mộc nói:
- Ta và mẹ ngươi bị tình huống lúc đó của ngươi khiến cho sợ hãi, trong lòng đều cho rằng chỉ sợ là ngươi không sống được, nhưng ta vẫn mang hi vọng vạn nhất đi gặp Trương Hạc, hi vọng hắn giải thích một chút, ngươi là đã chết hay là cứu được rồi?
- Trương Hạc do dự một chút mới nói tình huống của ngươi rất phức tạp, hắn nói hiện tại không thể nói ngươi đã chết, nếu có thể sống qua một đêm mà có khí tức, vậy chứng tỏ ngươi sống rồi.
- Nghe thấy hắn nói như vậy, hai người chúng ta đều vừa mừng vừa lo, mừng vì ngươi vẫn còn cứu được, lo là sợ ngươi không vượt qua được đêm đó, Trương Hạc còn nói những gì hắn có thể làm đều làm rồi, bảo chúng ta đi chăm sóc ngươi, nhưng không được cho ngươi uống nước, nói khi ngươi hôn mê, vừa đút nước sẽ bị tắc hô hấp.
- Hắn còn nói buổi sáng ngày mai sẽ tới xem tình huống cho ngươi, sau đó hắn rất nghiêm túc dặn dò chúng ta, nói hắn là dùng một loại biện pháp rất đặc thù để cứu ngươi, bảo chúng ta ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, bằng không hắn và chúng ta đều sẽ có phiền phức, thậm chí ngay cả bệnh của ngươi tạm thời cũng không được nói với bên ngoài.
Chu Phàm trầm mặc lắng nghe, hiển nhiên Trương Hạc nói như vậy là không muốn để việc này bị mọi người chú ý.
Chu Nhất Mộc lại tiếp tục nói:
- Sau khi Trương Hạc đi rồi, ta khuyên mẹ ngươi đi ăn gì đó, sau đó chúng ta không làm gì, một mực canh giữ ở bên giường, chú ý tình huống của ngươi.
- Đêm đó rất khó vượt qua, ngươi một mực không có khí tức, mặt trắng tới như tuyết đông, khoảng tới lúc đến, trong lòng ta đang nghĩ ngươi chắc là không cứu được rồi, mẹ ngươi không dám khóc, sợ khóc là điềm xấu, ảnh hưởng tới ngươi hồi hồn, ngay khi hai người chúng ta đang tuyệt vọng, ta làm động tác mà đêm đó đã làm vô số lần, dùng ngón tay thử khí tức ở mũi ngươi, ngươi đột nhiên có một chút khí tức.
- Ta có chút không thể tin được, bảo mẹ ngươi thử, quả nhiên ngươi thật sự có khí tức rất yếu ớt, ta lại nhìn nhìn vết thương ở ót của ngươi, kết quả phát hiện vết thương ở ót ngươi đã khép lại, chỉ còn lại một vết máu dài.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, vết thương như vậy cũng có thể khép lại?
- Hai người chúng ta lúc ấy cao hứng vừa khóc lại cười, nhưng lại lập tức nhớ tới, không thể quá lớn tiếng, rời khỏi phòng ngươi, đến đại sảnh bắt đầu bình phục cảm xúc, mẹ ngươi nhắc nhở ta, bảo ta lập tức mời Trương Hạc đến xem tình huống của ngươi.
- Ta lập tức ra ngoài, chưa đi được bao xa thì đụng phải Trương Hạc đang đi tới, hắn nói hắn là tới khám cho ngươi.
Lúc này Chu Phàm mới ngắt lời hỏi:
- Ngươi có lưu ý đến, Trương Hạc lúc ấy và tối hôm qua ăn mặc có chỗ nào khác nhau không?
Chu Nhất Mộc suy nghĩ một lúc vẫn lắc đầu nói:
- Điểm này ta không lưu ý, thời gian quá lâu rồi, ta ngay cả hắn mặc quần áo gì cũng quên, chỉ nhớ hắn là mang theo hòm thuốc.
Chu Phàm trầm ngâm, thế giới này nguyên thủy đơn sơ, cho dù mấy ngày không tắm rửa cũng không phải chuyện kỳ quái gì, không cần quá truy cứu loại chuyện này, hắn lại nói:
- Cha, ngươi có chú ý thấy hắn có chỗ đặc thù nào không.
Chu Nhất Mộc nói:
- Không, hắn thấy ta chỉ là hỏi tình huống của ngươi thế nào, hắn vừa nghe nói ngươi tỉnh rồi, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, cùng ta chạy lại nhà, ta cảm thấy thế này cũng không tính là không bình thường, một đại phu nghe thấy người bệnh tỉnh lại, vui vẻ cũng là chuyện rất bình thường.
Chu Phàm lắc đầu, hắn không công nhận cách nói này của Chu Nhất Mộc, nếu là đại phu bình thường có thể sẽ như vậy, nhưng Trương Hạc không có hảo ý đối với hắn, nụ cười đó có rất nhiều chỗ đáng để đào sâu nghiên cứu, có điều Chu Phàm không nhiều lời, mà là tiếp tục nghe.
- Trương Hạc đến nhà chúng ta, hắn ngay lập tức xem ngươi, thay bắt mạch cho ngươi một chút, vẻ mặt kích động kêu thần kỳ, thật sự quá thần kỳ.
- Lúc ấy hắn kích động lắm à?
Sắc mặt Chu Phàm khẽ động hỏi.
Chu Nhất Mộc nói:
- Rất kích động, còn thiếu mỗi khoa chân múa tay, chúng ta gọi hắn vài tiếng, hắn mới bình tĩnh lại cười nói chúc mừng chúng ta, ngươi được cứu lại rồi.
Trong lòng Chu Phàm lạnh toát, Trương Hạc này kích động tới ngay cả cảm xúc cũng không thể che giấu, vậy chứng tỏ mục đích của hắn đã đạt được, vậy lúc đó là mục đích gì?
Chu Nhất Mộc tạm dừng một chút thấy Chu Phàm không hỏi nữa, hắn lại nói:
- Ta và mẹ ngươi cũng rất cao hứng, liên tục nói lời cảm tạ với Trương Hạc, ta còn đưa bảo vật trong nhà truyền lại cho hắn làm chẩn kim, nếu không kiện bảo vật đó nên là lưu lại cho ngươi mang tới đội tuần tra dùng để giữ mạng mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận