Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 2195 - Xin xé bụng của ta



Chương 2195 - Xin xé bụng của ta



Chu Phàm đã sớm có chuẩn bị tâm lý, hắn từng nghĩ thứ bên trong nó sẽ rất khủng bố, nhưng không ngờ lại là một đứa trẻ bình thường mới sinh ra không lâu.- Đây là Mặc Mặc của ngươi, nàng đã thành một đứa trẻ nhân loại.Giọng nữ lại vang lên bên tai Chu Phàm.- Vì sao nàng lại thành như vậy?Chu Phàm hỏi, hắn đối với bất kỳ lời nói nào của nữ tử, trong lòng đều vẽ một dấu chấm hỏi rất to.- Bởi vì nguyên nhân của thuyền, chẳng lẽ ngươi không muốn nàng biến thành một con người sao? Rồng... Đặc biệt còn là một con thần long, ngươi chắc hiểu nếu để người bên ngoài phát hiện, đó là một chuyện nguy hiểm cỡ nào chứ?Nữ tử cười nói.- Được rồi, Mặc Mặc thành đứa trẻ, vậy còn ngươi? Ngươi ở đâu? Vì sao không gặp mặt một chút?Chu Phàm trầm mặc một chút rồi cười:- Chúng ta có lẽ sẽ phải ở chung trên chiếc thuyền này một đoạn thời gian rất lâu, lần đầu gặp mặt lại trốn trốn tránh tránh như vậy, không quá lịch sự.- Ta không trốn, không phải ta đang ở trước mắt ngươi sao? Vừa rồi ngươi còn một mực nhìn ta mà.Nữ tử cười nói.Vừa rồi ngươi còn một mực nhìn ta?Chu Phàm hơi ngẩn ra, hắn nhìn về phía đứa trẻ trong nôi, đứa trẻ đang cười với hắn, trong lòng hắn rất ngạc nhiên, đứa trẻ này chính là người dẫn dắt đó ư?- Là ngươi?Chu Phàm nhìn đứa trẻ hỏi.- Vì sao ngươi biết rõ còn cố hỏi chứ?Thanh âm của nữ tử vẫn trầm thấp chói tai khó nghe, giống như cưa đang kéo trên khối sắt, phát ra tiếng xoẹt xoẹt.Chu Phàm quan sát kỹ đứa trẻ, hắn phát hiện khi nữ tử nói chuyện, miệng đứa trẻ không động.- Nhưng không phải ngươi nói đứa trẻ là Mặc Mặc ư? Sao lại thành ngươi?Chu Phàm cố nén lo âu trong nháy mắt, hắn không thể để người dẫn dắt này biết hiện tại hắn đang lo lắng cho tình cảnh của Mặc Mặc.Giống như lúc trước hắn nghĩ, an toàn của Mặc Mặc tạm thời không có vấn đề.- Mặc Mặc chính là ta, ta chính là Mặc Mặc.Nữ tử trả lời.- Đây là ngươi gấp gáp muốn nhận ta làm cha à?Chu Phàm cười hỏi.- Nếu ngươi thích, ta có thể gọi ngươi là cha, đối với ta mà nói, ngôn ngữ như vậy không thương tổn được ta.Nữ tử cười nói:- Sở dĩ ta nói Mặc Mặc là ta, ta là Mặc Mặc, đó là bởi vì Mặc Mặc của nhà ngươi đang ở trong bụng ta.- Ngươi nuốt nàng rồi?Sắc mặt Chu Phàm có chút vi diệu hỏi.- Không thể sao?Nữ tử cười hỏi lại.- Điều đó là không thể, dựa theo quy tắc của thuyền, người dẫn dắt là không thể thương tổn tới người phụ tá.Chu Phàm cười lạnh nói.- Ta không làm tổn hại tới nàng, ta chỉ là nuốt nàng vào, nàng lại chưa chết, ta nói với ngươi một đạo lý nhé, muốn giết một sinh linh, không nhất định cần mình tự mình động thủ, có đôi lúc biện pháp là khiến bọn họ từ bỏ sinh mệnh của mình.Nữ tử nói:- Ta nuốt nàng vào, chỉ là vây khốn nàng, một mình nàng ở trong một bóng tối vô biên có thể kiên trì bao lâu, nàng sẽ chậm rãi sụp đổ, từ đó nổi điên, một khi nàng nổi điên ở trên thuyền, ở bên ngoài cũng sẽ điên.- Ta không khác với những người dẫn dắt trước kia ngươi gặp, ta thông minh hơn bọn họ, quy tắc thuyền chế định ở trong mắt ta, là có trăm ngàn chỗ hở, người lên thuyền bị ta chơi chết cũng không biết có bao nhiêu...Nàng nói xong lại phát ra tiếng cười âm trầm.Mặc Mặc bị nhốt... Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, nếu vây khốn bị thuyền phán định không tính là thương tổn, Mặc Mặc đơn độc một mình có thể kiên trì bao lâu?- Vì sao ngươi muốn nói cho ta biết? Như vậy không phải ta sẽ đề phòng ngươi sao?Chu Phàm vừa nghĩ biện pháp cứu Mặc Mặc vừa thử dẫn dụ nữ tử nói ra nhiều tin tức hơn.- Bởi vì nếu người lên thuyền quá ngu, lập tức bị chơi chết, vậy trò chơi này không thú vị.Nàng cười ha ha trả lời.Thanh âm của nàng đan vào cùng tiếng cười của đứa trẻ, tạo cho người ta một loại cảm giác sởn gai ốc.Một dòng sương mù màu xám bay tới, hóa thành một thanh chủy thủ sắc bén ở trên bàn.- Ngươi có muốn cứu nữ nhi của mình không?Nàng nói:- Nếu muốn, ta có thể hi sinh một chút, ngươi dùng thanh chủy thủ này mổ bụng của ta ra, có thể cứu được nàng.Chu Phàm nhìn thanh chủy thủ đen xì sắc bén này:- Nếu dễ dàng như vậy, vì sao Mặc Mặc không tự mình từ trong bụng ngươi lao ra hoặc là vì sao ngươi không dứt khoát nhổ nàng ra.- Bởi vì ta không cho phép nàng ra, nàng không thể ra.Nàng cười nói:- Ta đương nhiên có thể nhổ nàng ra, nhưng ta không muốn làm như vậy, ta thích nhìn ngươi mổ bụng của ta ra.Chu Phàm khẽ nhướng mày, hắn cầm lấy thanh chủy thủ đó, nhìn đứa trẻ trong nôi trầm giọng nói:- Ngươi đang lừa ta, đứa trẻ này không phải ngươi, đây là một cái bẫy, ngươi đang dẫn dụ ta mổ bụng của nàng, ta đoán nếu ta mổ bụng nàng, nói không chừng sẽ có chuyện rất không tốt phát sinh.Nàng bật cười, khó nghe giống như cú đêm,- Ngươi có thể không tin, để mặc nàng chết đi trong bụng ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận