Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 512. Ta nhớ kỹ ngươi

Chương 512. Ta nhớ kỹ ngươi
Có điều cho dù là Bạch Du Quái Quyệt Thổ Thi Trùng, bọn họ khống chế cũng không được triệt để, tối đa chỉ là khiến Thổ Thi Trùng bạo động, công kích tất cả sinh mệnh trong khu vực của chúng.
Khi người đeo mặt nạ quỷ xanh thi pháp, tất cả Thổ Thi Trùng sống sót trong lương hành đều dừng ăn, chúng từ trên cột gỗ của kho lúa chui ra, điên cuồng chui vào cửa hàng chỗ Chu Phàm.
Trùng tử đỏ sậm nhiều chi chít bò trên đường phố, phát ra tiếng bò nhỏ vụn sởn gai ốc.
Người đeo mặt nạ quỷ xanh mở mắt ra, nhìn đàn trùng giống như thảm đỏ đốm đen chui vào trong cửa hàng, trên mặt hắn hiện lên nụ cười lạnh:
- Ta xem ngươi chết thế nào.
Chu Phàm vốn đang giết trùng trong cửa hàng, nhìn những nơi trùng tử có thể chui vào như cửa chính, cửa sổ, cửa sổ trên nóc nhà.
- Đây là ta khiến nhiều người tức giận à?
Trong lòng Chu Phàm có chút kinh ngạc, có điều hắn rất nhanh lại bật cười,
- Như vậy cũng bớt đi không ít thời gian của ta.
Tử kim hỏa diễm trên giáp lại bốc lên, Chu Phàm giống như một người lửa.
Những Thổ Thi Trùng đang nổi giận lần này không hề sợ hãi tử kim hỏa diễm, dám bò lên trên người Chu Phàm, không ngừng có Thổ Thi Trùng bị cháy thành than đen rơi xuống.
Chu Phàm không để ý đến Thổ Thi Trùng bò lên người, hắn chỉ dùng sống đao vỗ Thổ Thi Trùng trên mặt đất, Thổ Thi Trùng thật sự quá nhiều, một đao vỗ tới, chính là dịch trùng đỏ bắn lên, ít nhất cũng chết mấy chục con.
Đến cuối cùng hắn cũng lười chẳng muốn dùng phù lục, sử dụng Viêm Dương Khí, tùy ý càn quét, hỏa diễm tỏa ra, quét qua một đống Thổ Thi Trùng.
Về phần Thổ Thi Trùng chết cháy vì tử kim hỏa diễm trên người hắn lại nhiều vô số kể.
Uy lực của hỏa diễm trạng thái nhiên giáp của Tử Kim Bát Giáp mạnh thì cũng không tính là mạnh, tối đa chỉ hơn một đạo Tiểu Diễm Phù, nhưng nó có một ưu điểm, loại hỏa diễm này chỉ cần huyết kim không hủy, vĩnh viễn sẽ không tắt.
Thổ Thi Trùng bị khống chế mất đi cảm xúc sợ hãi, không hề có ý lui bước, chỉ điên cuồng dùng các loại phương pháp công kích tới Chu Phàm.
Trên mặt Chu Phàm đang đứng diệt trùng đã cười tới nở hoa, hắn chưa từng giết quái quyệt lại giết tới vui sướng như vậy.
Chiến đấu duy trì khoảng nửa canh giờ, trên mặt đất cửa hàng chất đầy thây trùng, thây trùng thậm chí cao hơn cả đầu gối Chu Phàm.
Hỏa diễm của Tử Kim Giáp Trụ trên người Chu Phàm đã tắt, cự đao trong tay hắn bị nhuộm thành màu đỏ.
Tay trái phủ tử kim giáp của Chu Phàm còn cầm một con Thổ Thi Trùng lắc lư trái phải, lông cứng đen đỏ trên người Thổ Thi Trùng toàn bộ đều bắn ra, trên người nó đã trụi lủi.
- Đúng là thương cho các ngươi.
Chu Phàm thở dài, sau đó hắn dùng sức bấm một cái, con Thổ Thi Trùng cuối cùng đã bị hắn bóp chết.
Khi Chu Phàm bóp chết con Thổ Thi Trùng cuối cùng, gậy gỗ trong tay người đeo mặt nạ quỷ xanh trên nóc nhà cách đó không xa cũng hóa thành vụn gỗ phiêu tán theo gió.
Người đeo mặt nạ quỷ xanh cứng đờ trên nóc nhà, gậy gỗ và Thổ Thi Trùng là cùng một nhịp thở, gậy gỗ hủy, đại biểu cho đám Thổ Thi Trùng này đã tám chín phần mười bị diệt rồi.
Trong lòng hắn lờ mờ đang nhỏ máu, đừng nhìn chỉ là Bạch Du Quái Quyệt, nhưng một đàn Bạch Du Quái Quyệt là không dễ kiếm, giá trị cao hơn quái quyệt cấp Huyết Oán rất nhiều, thậm chí là tương đương với quái quyệt cấp Bạch Lệ.
Lại chưa mang tới được tác dụng gì, đã cứ vậy không còn nữa.
Nhưng hắn không biết là, ở trong lòng Chu Phàm, những Bạch Du Quái Quyệt này còn đáng giá hơn cả Bạch Lệ Quái Quyệt.
Người đeo mặt nạ quỷ xanh rất nhanh lại thấy Chu Phàm vẻ mặt thoải mái từ trong cửa hàng đi ra.
Trong mắt người đeo mặt nạ quỷ xanh bốc lên lửa giận, nếu không phải hiện tại là ban ngày, chung quanh có nhiều đội viên tuần tra như vậy, hắn hận không thể lập tức xông tới giết người này.
Nhưng hắn biết mình không thể làm như vậy, võ giả của Nghi Loan Ti nói không chừng đang ở ngay gần, nếu hắn nếu dám hiện thân, đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được.
- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi chờ đó cho ta.
Người đeo mặt nạ quỷ xanh lặng lẽ ghi nhớ bộ dạng của Chu Phàm, sau đó xoay người rời đi.
Chu Phàm hắt xì một cái, hắn có chút nghi hoặc quay đầu nhìn chung quanh, hắn luôn có cảm giác giống như có ai đó đang mắng hắn?
Có điều chắc là ảo giác mà thôi, Chu Phàm không nghĩ nhiều, hắn chậm rãi đi đến bên ngoài.
Từ lúc Chu Phàm đi vào đến đi ra, mới chỉ qua một canh giờ mà thôi.
Lý Cửu Nguyệt đang chán chết và người đội tuần tra đang chờ ở bên ngoài thấy Chu Phàm nhanh như vậy đã ra, bọn họ đều giật mình.
- Sao nhanh như vậy đã ra rồi, hết phù lục à?
Lý Cửu Nguyệt nhìn Chu Phàm đi tới, nói. Có điều hắn liếc phù đại bên hông Chu Phàm, phù đại vẫn phồng lên, nhìn thì không giống bộ dạng không có phù lục.
- Có phải không giải quyết được không? Tình huống Thổ Thi Trùng bên trong thế nào?
Miêu đội trường cũng vẻ mặt sốt ruột hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận