Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1942: Phong bế nhãn

Chương 1942: Phong bế nhãnChương 1942: Phong bế nhãn
Chuong 1942: Phong be nhan
Đám người Ngụy Vân cảm thấy khó hiểu, trên mặt Chu Phàm lộ ra nộ ý, thân thể thuấn di tới, đồng thời phát ra một tiếng quát.
Bên Đường Văn Khang còn có Tiểu Muội không đi cùng.
Chu Phàm sợ Đỗ Tàn Dương không đoạt được Trường Sinh Vân Quả, lấy chó của hắn ra xả giận.
Chu Phàm phát ra một tiếng huýt sáo, Tiểu Muội hiểu ý, xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng Đỗ Tàn Dương không đuổi theo chó của Chu Phàm, hắn không có ý muốn lấy chó ra xả giận, làm như vậy không khỏi quá không có nhân phẩm, ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đường Văn Khang, sau đó hữu chưởng võ tới Đường Văn Khang.
Hắn muốn giết Đường Văn Khang.
Bởi vì Đường Văn Khang là theo Chu Phàm đến, bởi vì khách sạn của Đường Văn Khang từng giúp Chu Phàm, cho nên hắn đáng chết!
Chưởng này của hắn ôm hận mà xuất thủ, vô cùng nghiêm túc, cho dù Đường Văn Khang là võ giả Khí Cương Đoạn, trên người Đường Văn Khang có phù lục khí cụ, cho dù Chu Phàm đang trở về cực nhanh, hắn cũng nắm chắc giết chết được Đường Văn Khang.
Đường Văn Khang chết rồi, cho dù là Chu Phàm, cũng không thể bởi vì việc này mà trở mặt với hắn.
Đỗ Tàn Dương nghĩ như vậy, cho dù Chu Phàm có thuấn di, nhưng dưới hữu tâm tính vô tâm, Chu Phàm quả thật khó có thể tới kịp, hắn chỉ có thể chém ra một đao, đao cương có Ô Hắc Lôi Hồ lượn lờ bắn ra, ý đồ bức Đỗ Tàn Dương phải thu tay, nhưng chưởng trái của Đỗ Tàn Dương lại vỗ về phía sau, chưởng này của hắn là vì loại tình huống này mà giữ lại.
Dường như đã không ai cứu được Đường Văn Khang, Đường Văn Khang dường như cũng bị chưởng này khiến cho chết lặng.
Nhưng lúc này một đạo thân ảnh màu đen lóe lên, ngăn cản chưởng võ về phía Đường Văn Khang.
Rầm một tiếng, tiếng gió rít vù vù, chưởng này của Đỗ Tàn Dương bị cản lại, chưởng trái của hắn cũng đã vỗ nát đao cương vội vàng chém ra của Chu Phàm.
Tất cả mọi người nhìn một màn này.
Sau khi Chu Phàm tới nơi, hắn cũng dừng chân, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, người cứu Đường Văn Khang rõ ràng là quái nhân mặc áo chùm đầu Ngụy Vân dẫn đến.
Người này không ngờ có năng lực cản một chưởng của Đỗ Tàn Dương, người này là tu sĩ Đạo cảnh!
Chỉ là vì sao hắn lại cứu Đường Văn Khang? Đỗ Tàn Dương thấy Chu Phàm đã ở ngay phía sau hắn không xa, hắn không dám lơ là, lập tức di động mấy bước sang bên cạnh, lạnh lùng nhìn người áo đen đột nhiên xuất thủ bảo vệ Đường Văn Khang đó.
Chỉ là một cái dưới mũ áo bị sương đen bao phủ, khó có thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
- Đỗ Tàn Dương, ngươi đúng là to gan.
Chu Phàm dùng mũi đao chỉ vào Đỗ Tàn Dương, lạnh lùng nói.
- Triệu Bá, đây là chuyện giữa ta và Đường Văn Khang, đừng tưởng ta sẽ sợ ngươi.
Đỗ Tàn Dương nghiêm mặt nói.
- Hắn chính là người ta mang đến,
Sắc mặt Chu Phàm hơi trâm xuống nói:
- Cộng thêm nợ mới này, hôm nay ta phải tính luôn cả nợ cũ với ngươi.
- Triệu đạo hữu, xin dừng tay.
Sáu người Nguy Vân thi triển thân pháp chạy về, Ngụy Vân gấp giọng nói:
- Đại cục làm trọng.
- Không được, ta nhất định phải giết hắn.
Chu Phàm tức giận nói.
Sắc mặt Đỗ Tàn Dương nghiêm lại, hắn không ngờ Đường Văn Khang không chết, phản ứng của Chu Phàm cũng lớn như vậy, có điều hắn vẫn bảo trì đủ bình tĩnh, luận thực lực hắn sớm đã biết mình không phải là đối thủ của Chu Phàm, nhưng hắn không cho rằng Chu Phàm có thể giết chết hắn.
- Triệu tiền bối, Đỗ tiền bối chỉ là đùa đó với ta mà thôi.
Đường Văn Khang cũng vội vàng nói.
Chu Phàm liếc Đường Văn Khang một cái, hắn do dự một chút mới cất đao vào vỏ, Đường Văn Khang đã nói như vậy, hắn cũng không muốn đánh một trận với Đỗ Tàn Dương ở đây.
Đương nhiên nếu Đỗ Tàn Dương muốn đối phó Tiểu Muội, vậy chính là một chuyện khác, cho dù Tiểu Muội không dễ bị giết như vậy, nhưng Chu Phàm cũng không thể chịu được hành vi đối phó Tiểu Muội của Đỗ Tàn Dương.
Chu Phàm lại nhìn người áo đen, chỉ là người áo đen đã sớm lui về bên cạnh Ngụy Vân.
Người áo đen này không ngờ là tu sĩ Đạo cảnh, vậy thân phận của hắn biến thành rất khả nghi.
Một số người trong đội ngũ như Cung Lão Quỷ cũng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người áo đen, bởi vì bọn họ cũng không ngờ người Ngụy Vân mang đến lại là tu sĩ Đạo cảnh, như vậy, nếu Ngụy Vân liên thủ với người áo đen, trong bọn họ có mấy người là đối thủ của bọn họ? Thấy Chu Phàm từ bỏ xuất thủ, Đỗ Tàn Dương lại lạnh lùng nhìn Nguy Vân nói:
- Ngụy Vân, vì sao người ngươi mang đến lại muốn cản ta?
Vấn đề này không chỉ Đỗ Tàn Dương muốn biết, Chu Phàm cùng với không ít người ở đây đều muốn biết.
- Đỗ Tàn Dương, ngươi quên rồi à? Lần trước Đường Văn Khang này là ta dẫn hắn vào.
Ngụy Vân nghiêm mặt nói:
- Lần này bởi vì ta muốn dẫn người khác, nhưng hắn cũng có giao tình không nhỏ với ta, trước khi tới đây hắn đã nhờ ta chiếu cố một chút, ta đương nhiên phải chiếu cố hắn, lần này bỏ qua, nếu ngươi còn dám xuất thủ với hắn, đừng nói là Triệu đạo hữu, cho dù là ta cũng sẽ không khách khí với ngươi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận