Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1753: Đồng hóa

Chương 1753: Đồng hóaChương 1753: Đồng hóa
Chương 1753: Đồng hóa
Chỉ là phấn sứ lam xám rơi xuống lại từ dưới mặt đất dâng lên, biến ảo thành bình sứ lam xám trước đó.
- Chu Phàm, vô dụng thôi, chúng ta là cùng một người, ngươi không chết ta sẽ không chết, cho dù ngươi chết ta cũng không chết được.
Bình sứ lam xám buồn bã nói.
Chu Phàm không nói gì, hắn ngạc nhiên nhìn đầu vai của mình, đầu vai hai bên đột nhiên bành trướng, giống như hai quả cầu nhỏ.
Hai tiếng vang lên, huyết nhục bắn ra, trong hai quả cầu nhỏ sinh ra hai cái đầu.
Đâu giống hệt với Chu Phàm, chỉ là đầu sinh ra trên vai này nhỏ hơn của Chu Phàm rất nhiều, trên đầu nhỏ còn lưu lại căn huyết nhục mới.
Chu Phàm ngạc nhiên nhìn một cái đầu nhỏ trong đó.
Đầu nhỏ đó cũng đang ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn quay đầu nhìn cái đầu còn lại, đầu cũng có biểu cảm tương tự.
Hắn trúng nguyền rủa à?
Tâm Chu Phàm giống như rơi xuống trong băng sâu vạn trượng, loại kinh sợ này mang tới rét lạnh thấm vào cốt tủy.
Hai đầu người này xuất hiện không hề có dấu hiệu.
- Chu Phàm, đây là trừng phạt vì ngươi tự tra tấn mình.
Bình sứ lam xám truyền ra thanh âm nói:
- Chúng hiện tại vẫn thuộc về ngươi, nhưng nếu ngươi tiếp tục, một trong số chúng sẽ có ý thức của mình, từ đó ăn ngươi, thay thế ngươi.
- Trừng phạt đối với ta sao?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười lạnh, hắn vươn tay ra tóm lấy đầu nhỏ trên vai trái, dùng sức xé một cái.
Rắc.
Đầu nhỏ bị xé xuống, vai trái hắn có máu đỏ sậm phun ra, đau đớn khiến hắn méo cả miệng.
Hắn vứt đầu nhỏ vứt trên mặt đất, lại cau mày xé đầu nhỏ trên vai phải xuống.
Máu từ hai vai bắn ra khiến cho hắn thành một người máu.
Các cái đầu đều ngạc nhiên nhìn Chu Phàm, người này cũng quá độc ác.
- Ngươi muốn đồng hóa ta, ta sẽ chém chết ngươi.
Chu Phàm lại giơ đao lên, hắn muốn trước khi mình bị đồng hóa triệt để, giết nó! Chỉ là đao của Chu Phàm chưa hạ xuống, tiểu cẩu bên chân hắn bỗng nhiên nhảy lên, nhảy rất cao, chui vào trong bình sứ.
- Tiểu Muội.
Miệng Chu Phàm nhếch lên, hắn hơi ngẩn ra, hắn không ngờ Tiểu Muội lại làm như vậy, điều này khiến một đao này của hắn chậm chạp không chém xuống.
Tiểu Muội, ngươi rốt cuộc đang làm gì?
Tất cả mọi cái đầu đều bỗng nhiên gầm lên thống khổ.
Bình sứ dưới thân bọn họ mờ xuất hiện từng vết nứt.
Bình sứ ở Bình Tiên Chi Địa bất kể có chứa đầu người hay không đều xuất hiện chi chít vết nứt, giống như sắp vỡ tung vậy.
Sắc mặt Chu Phàm âm tình bất định, cảnh giác lưu ý biến hóa xung quanh, trong lòng hắn hiện rằng, chuyện này có thể liên quan tới Tiểu Muội, hắn lại gọi một tiếng:
- Tiểu Muội.
Bình sứ lam xám truyền ra từng tiếng rít phẫn nộ, trong thanh âm còn kèm theo tiếng sủa to của chó.
Cuối cùng bình sứ lam xám đảo ngược lại, đổ tiểu cẩu ra.
Tiểu cẩu vừa rơi xuống đất, Chu Phàm cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi khi hắn lại đứng vững, đã xuất hiện trong một núi rừng.
Tiểu cẩu lắc đầu vẫy đuôi ở bên cạnh hắn.
Chu Phàm đầu tiên là cảnh giác nhìn xung quanh một chút, sau khi nhĩ thức tị thức mở ra xác nhận không có vấn đề gì lớn, hắn mới giật mình nhìn về phía tiểu cẩu, thế là ra rồi à?
Hắn vốn nghĩ nếu chém thêm mấy đao không được, vậy phải thử dùng Thục Mệnh Tiền để giữ mạng.
Vì sao tiểu cẩu nhảy vào trong bình sứ, Bình Tiên Chi Địa lại giống như sắp sụp đổ vậy?
Chu Phàm cũng không rõ, nhưng hắn đoán tiểu cẩu làm như vậy, rất có thể là bị nó ngủ say trong cơ thể ảnh hưởng mà dẫn tới, Bình Tiên Địa hiển nhiên là vì tiểu cẩu, mà đưa bọn họ ra.
Nói cách khác là nó cứu hắn sao...
Chu Phàm ngồi xổm xuống xua đầu tiểu cẩu thở dài một tiếng thầm nghĩ:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Lại muốn làm gì?
Chu Phàm không nghĩ nhiều, bất kể như thế nào, ít nhất cũng đã thoát khỏi nơi được gọi là Bình Tiên Địa đó.
Hắn nhìn chung quanh, sau đó dẫn theo tiểu cẩu ra khỏi núi rừng, hắn hiện tại dưới sự trong một ngọn núi lớn. Hắn từng xem qua Đại Ngụy Địa Lý Chí, Đại Ngụy diện tích rộng lớn bao la, nhưng bởi vì sự tồn tại của quái quyệt, chín thành diện tích của Đại Ngụy đều là hoang dã, chỉ có một thành là khu vực người tụ cư.
Hai nước láng giêng cũng là tình huống tương tự.
Cho nên nếu hắn vọng tưởng mình được đưa đến nơi tụ cư phụ cận của nhân loại, vậy chắc chắn là người si nói mộng.
Hắn đầu tiên là ngồi xuống, nhìn mình vẫn máu chảy đầm đìa, hai vai lờ mờ có xương trắng lòi ra.
Lúc trước tinh thần rơi vào khẩn trương cao độ, chưa cảm thấy gì, giờ đau đớn truyền đến, khiến sắc mặt hắn biến thành tái nhợt.
Hắn lấy ra thuốc trị thương dự phòng, nội phục ngoại phu (trong uống ngoài bôi).
Nghỉ ngơi một lúc, vết thương trên hai vai đang nhanh chóng khép lại.
Thiên phú quyệt nhân tự lành theo cảnh giới của hắn lên cao mà biến thành càng lúc càng mạnh, rõ ràng là thương thế thấy được cả xương trắng lại chỉ cân nửa ngày là có thể khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận