Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 1727: Đào tim

Chương 1727: Đào timChương 1727: Đào tim
Chương 1727: Đào tim
Lông chó của Tiểu Muội cũng dựng đứng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phương hướng tắm tối khác nhau.
- Chủ nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì?
Tiểu Quyển mở miệng hỏi.
- Chờ, chờ tới hừng đông.
Chu Phàm ngồi khoanh chân xuống.
- Cứ chờ như vậy, không làm gì sao?
Tiểu Quyển hơi ngẩn ra hỏi.
- Cũng không phải như vậy, ngươi phân liệt ra Tiểu Tiểu Quyển, bảo bọn họ ra thăm dò, xem có phát hiện gì không.
Chu Phàm chậm rãi nói.
Tiểu Quyển và phân thân Tiểu Tiểu Quyển của nàng đều có thể dạ thị, nhưng dạ thị cũng có phạm vi thị lực, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thứ trong sáu thước, xa hơn thì chính là một mảng hắc ám, cho nên các nàng mới không thể nhìn rõ chuyện phát sinh sau khi lửa trại tắt ở xa xa.
- Được, chủ nhân, đừng quên chuyện đã đáp ứng ta.
Tóc Tiểu Quyển tách ra ba dòng, hóa thành ba Tiểu Tiểu Quyển.
Ba Tiểu Tiểu Quyển lại không ngừng phân liệt, lập tức có thêm mấy chục Tiểu Tiểu Quyển.
Mấy chục Tiểu Tiểu Quyển tản ra bốn phương tám hướng, điều tra.
Chu Phàm thấy mà khóe miệng giật giật, chuyện hắn đáp ứng mà Tiểu Quyển nói, chính là nếu Tiểu Tiểu Quyển của nàng khi chấp hành nhiệm vụ chết mười người thì phải thưởng cho nàng một cái chân vịt.
Cho dù Tiểu Tiểu Quyển chết cũng không có ảnh hưởng gì, trước khi chưa biết rốt cuộc có chuyện gì, tất nhiên để Tiểu Tiểu Quyển di tra xét là tốt hơn.
Chu Phàm kiên nhẫn chờ, rất nhanh từng đội Tiểu Tiểu Quyển trở về, dung hợp với Tiểu Quyển.
Sau khi Tiểu Quyển tiêu hóa tin tức Tiểu Tiểu Quyển mang về, nàng hơi sửng sốt nói:
- Hai nhóm người đi rất sạch sẽ, một cây củi cũng không lưu lại.
Một cây củi cũng không lưu lại, Chu Phàm hơi nhướng mày:
- Không nhìn thấy dấu vết lửa trại cháy à? Nhất là bên thương đội.
- Không, mặt đất không nhìn thấy gì chỉ có đá vụn.
Tiểu Quyển lắc đầu nói: - Hai bên sơn đạo đều không phát hiện ra người.
Chu Phàm suy tư một chút, sắc mặt của hắn khẽ biến, chỉ vào phương hướng bên trái hắn, nói:
- Ta nhớ rõ chỗ ba trượng đó có một gốc cây nến đen rất lớn, ngươi bảo Tiểu Tiểu Quyển đi xem, cây đó có còn hay không?
- Hình như không.
Tiểu Quyển nhớ lại ký ức Tiểu Tiểu Quyển mang về, nhưng mệnh lệnh vừa rồi của nàng là bảo Tiểu Tiểu Quyển tìm kiếm tung tích của quái quyệt và người, cho nên Tiểu Tiểu Quyển không để ý nhiều tới cảnh sắc chung quanh.
Vì để xác nhận lại, Tiểu Quyển vội vàng phái ra một đội Tiểu Tiểu Quyển đi đến phương hướng mà Chu Phàm chỉ.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tiểu Quyển lại chạy vội về, Tiểu Quyển vội vàng dung hợp bọn họ, rất nhanh nàng mở mắt nói:
- Chủ nhân, bên kia không nhìn thấy cây nến đen mà ngươi nói, nhưng vì sao lại như vậy?
Vì sao lại như vậy?
- Biến mất không phải là võ giả và thương đội đó, mà là chúng ta.
Chu Phàm trầm giọng nói.
Trong mắt hắn lộ ra một tia ngạc nhiên, vì bọn họ không ngờ ngay cả bị dịch chuyển cũng không biết.
Dịch chuyển khẳng định là phát sinh khi hắn ngủ say, nhưng Tiểu Tiểu Quyển một mực nghiêm túc trực đêm, nhiều Tiểu Tiểu Quyển như vậy đều không phát giác, không cần nghĩ cũng biết loại dịch chuyển này là lặng lẽ tới mức nào.
Bất kể là phù trận, lửa trại, đều không có bất kỳ thay đổi gì.
Năng lực như vậy...
Hiện tại chúng ta đang ở đâu? Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ cảnh giác nghĩ.
- Chủ nhân, vậy hiện tại chúng ta có chờ tới hừng đông không?
Tiểu Quyển nghe nói biến mất là bọn họ, nàng run rẩy hỏi.
- Không đợi, ta sợ chúng ta không đợi được tới khi trời sáng.
Chu Phàm tram ngâm một chút nói.
Nếu là thương đội đó hoặc tiểu đội võ giả gặp chuyện không may, vậy kẻ tập kích không xuất hiện, hắn có thể bất biến ứng vạn biến, chờ kẻ tập kích đó xuất thủ hoặc là đợi cho tới hừng đông.
Nhưng hiện tại đã biết rõ là bọn họ bị dịch chuyển đến nơi không biết, cứ chờ như vậy cũng không phải ý kiến hay, ai biết được nơi này liệu có tồn tại nguy hiểm đặc biệt gì không? Trong chỗ tối nếu là loại có trí tuệ, vậy có thể sẽ không chỉ là dịch chuyển bọn họ tới đây.
Nhưng trước khi rời đi, tốt nhất làm rõ đây là đâu đã.
Chu Phàm lại bảo Tiểu Tiểu Quyển tản ra, chạy ra xa hơn, thị sát địa hình chung quanh.
Sau khi Tiểu Tiểu Quyển rời khỏi lại nhất nhất trở về, dung hợp cùng một chỗ với Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển mất một số thời gian để tiêu hóa ký ức của Tiểu Tiểu Quyển, nàng suy nghĩ một chút nói:
- Chủ nhân, chúng ta chắc vẫn ở trên núi, núi này nhìn thì không khác biệt lắm với sơn đạo lúc trước chúng ta nhìn thấy.
- Nói cách khác nơi này rất có thể vẫn là Nhân Tước Sơn.
Chu Phàm hơi nhướng mày nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn không trì hoãn nữa, mà là từ trong lửa trại cầm lấy đuốc, lại dán phù xua đuổi Âm Ảnh Quái Quyệt trên đuốc.
Tiểu Quyển đã về lại trong thân thể của Chu Phàm, hiện tại nguy hiểm như vậy, đương nhiên là ở trong thân thể của chủ nhân an toàn hơn.
Chu Phàm dẫn theo tiểu cẩu dọc theo sơn đạo chậm rãi mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận