Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 97: Tề Minh quy hàng (length: 9279)

"Đầu gỗ Giang, hôm nay lại bị Linh Quân chân nhân huấn cho một trận rồi ha ha ha."
"Linh Quân chân nhân tính tình vốn dĩ đã không tốt, ngươi còn cứ phải đuổi theo hắn mà hỏi."
"Đúng thế, ta thấy hắn nói cũng không sai, ngươi ở trận đạo đúng là không có thiên phú, hỏi được cái gì vấn đề chứ, tụ linh trận với ngũ hành bổ nguyên trận có thể kết hợp hay không?"
"Nếu có thể kết hợp, vậy thì làm gì có hai cái trận pháp khác nhau này trên đời?"
Khóa học của Linh Quân chân nhân ở Thiên Cương phong vừa kết thúc, Giang Nguyệt Bạch đã bị Tề Thiên Bảo cầm đầu, một đám đệ tử nội môn cũ rảnh rỗi sinh nông nổi chế giễu.
Đối với chuyện này, Giang Nguyệt Bạch lười giải thích, bọn họ cũng chỉ là lắm mồm, hơn nữa Lữ Oánh khi còn nhỏ cũng đã từng nói với nàng, người khác cười nhạo, nói xấu nàng cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Đến khi tương lai nàng thành danh trên trận đạo, làm một tiếng hót kinh người, sẽ cho bọn họ biết mặt!
Còn có Linh Quân chân nhân, đến lúc đó nhất định phải bắt hắn trả lời câu hỏi mới được!
Từ giảng đường nội môn đi ra, Giang Nguyệt Bạch ngồi trên hạc giấy chậm rãi bay trở về, hồi tưởng lại những lĩnh ngộ được trên lớp hôm nay.
Sở dĩ nàng hỏi vấn đề kia là vì muốn khắc tụ linh trận lên trên linh canh khôi lỗi, vẫn là dùng thần cơ thạch làm trung tâm, chỉ là linh khí sẽ lấy từ tụ linh trận.
Nhưng mà nàng nghĩ quá đơn giản, mỗi linh canh khôi lỗi đều có công dụng khác nhau, phù trận và thuộc tính trên người cũng khác.
Ví dụ như khôi lỗi làm mưa, phù trận sẽ mang thuộc tính thủy, mà khôi lỗi không phải cơ thể người, không thể chuyển hóa thuộc tính linh khí.
Ngũ hành bổ nguyên trận có thể làm được điều này, nhưng trận pháp này dùng để bổ sung nhanh chóng linh khí tương ứng trong chiến đấu, tốc độ bổ sung quá nhanh quá mạnh với linh trúc mà nói, không chịu nổi sẽ vỡ ra.
Tụ linh trận thì ổn định hơn nhiều, có thể tăng từ từ độ đậm đặc linh khí trong trận, nên làm sao để kết hợp hai trận này lại là mấu chốt nàng phải giải quyết trước mắt.
Hạc giấy đáp xuống bên ngoài Vạn Pháp đường, Giang Nguyệt Bạch mang cho Quỳnh Lâm sơn quân một vò linh tửu mới ủ, chơi đùa một lát và trò chuyện rồi mới rời đi.
Thực tế thì vẫn là nàng nói, còn Quỳnh Lâm sơn quân chỉ ở bên cạnh liếm móng vuốt, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng tỏ vẻ không tán thành.
Về đến Hoa Khê cốc lúc trời đã hoàng hôn, Giang Nguyệt Bạch thu lại hạc giấy đi bộ vào trong cốc.
Mới đi hai bước, nàng bỗng vung ra một thổ độn phù, người lập tức xuất hiện phía sau, một chân đạp người đang quấn trong áo choàng xuống đất.
Keng!
Tuyệt phong đao ra khỏi vỏ, áp lên cổ người kia.
"Ngươi là ai? Có phải là ngươi đã theo dõi ta trong thời gian này?"
Mũ trùm rơi xuống, để lộ một khuôn mặt thiếu niên hơi quen thuộc với Giang Nguyệt Bạch, nàng nhíu mày suy tư một lát, lưỡi đao đột nhiên đè mạnh xuống.
"Ngươi là tạp dịch bên cạnh Giả Tú Xuân?"
Cổ bị chảy máu, Tề Minh vội vàng giơ hai tay lên, "Giang sư tỷ hiểu lầm, ta vì Tề Duyệt mà tới, ta là huynh trưởng của nàng, Tề Minh."
"Ngươi và Tề Duyệt là anh em?"
Trong đầu Giang Nguyệt Bạch điện quang hỏa thạch, hàng vạn ý nghĩ lướt qua, nháy mắt đã toát mồ hôi lạnh.
"Ngươi đừng hiểu lầm, Tề Duyệt không phải người của Giả Tú Xuân, nàng cực kỳ hận ta là huynh trưởng." Tề Minh vội giải thích.
Giang Nguyệt Bạch lạnh lùng nhìn Tề Minh, ánh mắt Tề Minh ngay thẳng, không hề né tránh.
"Tìm ta có chuyện gì?" Giang Nguyệt Bạch vẫn chưa thu đao.
Tề Minh khó khăn nuốt nước bọt, liếc nhìn xung quanh, "Thứ nhất là muốn thay Tề Duyệt nói cảm ơn với Giang sư tỷ, thứ hai là muốn nhờ Giang sư tỷ chuyển giao cho Tề Duyệt một ít linh thạch, thứ ba... Giang sư tỷ chắc chắn rất tò mò, vì sao thời gian gần đây Giả Tú Xuân không còn đến tìm ngươi gây phiền phức?"
Giang Nguyệt Bạch suy nghĩ một lát thì thu đao, mang Tề Minh đến một chỗ bí ẩn sau hồ nước ở miệng cốc, linh thiềm thủ cốc đang nằm ngủ gáy khò khò bên cạnh hồ nước.
Tề Minh kiêng kị nhìn linh thiềm thủ cốc, lau vết máu trên cổ.
"Nói chuyện thứ ba trước đi."
Tề Minh châm chước một lúc rồi mới nói: "Lâm Hướng Thiên và Giả Tú Xuân đang luyện chế một loại bí dược, cần khoảng ba tháng, không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác."
Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch hơi lóe sáng, ba tháng? Luyện dược? Lẽ nào tính toán của nàng đã thành?
Nhưng mà phương thuốc giả kia nàng đã thêm vào trong sách của Lâm Tuế Vãn, bất luận Lâm Hướng Thiên có lấy từ chỗ Lâm Tuế Vãn như thế nào thì cuối cùng cũng không thể không liên quan đến nàng.
Lâm Hướng Thiên chắc chắn sẽ tìm nàng để hỏi, nếu Lâm Hướng Thiên tin phương thuốc kia, nàng vốn định đánh đổi rất nhiều để đổi lấy sự tin tưởng của Lâm Hướng Thiên, để có thể tự tay dùng Xích Viêm quyết làm cho Giả Tú Xuân chịu tám mươi mốt lần, để ả phải chịu nỗi khổ tâm mà ông nội đã từng chịu.
Nhưng bây giờ Lâm Hướng Thiên lại không tìm nàng, chẳng lẽ là...
Là vì Lâm Tuế Vãn bị gửi hồn, không biết phương thuốc đó từ đâu mà có, lại sợ sơ hở bị lộ ra nên không nói gì.
Giang Nguyệt Bạch bỗng bật cười, chuyện này vốn dĩ ngay từ đầu đã không thể không liên quan đến nàng, không ngờ vì chuyện của Lâm Tuế Vãn mà lại giúp nàng rũ bỏ hoàn toàn mối quan hệ này.
Như vậy cũng có thể giảm bớt cảnh giác của Lâm Hướng Thiên và Giả Tú Xuân, khiến chúng lún sâu hơn.
Phương thuốc được gọi là "nhân dược" đó chẳng qua chỉ là nàng bịa ra, nhưng cũng không phải là bịa lung tung, mà là nàng đã tìm được trong mấy quyển tạp thư của Tạ Cảnh Sơn rồi cải tiến lên từ phương thuốc luyện thi.
Mấy năm ở mỏ quặng, vì độ phì của linh điền không đủ nên nàng thường mang thi thể yêu thú về ủ phân, sau đó còn dùng cả thi thể người chết để ủ phân.
Những thứ tạo ra từ phân ủ xác người nàng chưa từng ăn mà chỉ cho tiểu thú trong cốc ăn và quan sát sự biến đổi của chúng.
Kể từ khi bắt đầu tính toán việc này, ba năm nay nàng luôn cân nhắc chỉnh sửa phương thuốc này, nhiều lần thử nghiệm trên thi thể, cố gắng làm cho không có chỗ nào chê trách.
Đồ vật trong tu chân giới có vô vàn, chỉ cần nguyên lý cơ bản lưu loát, trong đó dụ hoặc đủ lớn, thì Lâm Hướng Thiên có khả năng sẽ mạo hiểm thử.
"Dạo này Lâm Tuế Vãn đang làm gì?" Giang Nguyệt Bạch thu hồi suy nghĩ và hỏi.
Những việc không quan trọng thì Tề Minh cũng không giấu diếm, "Nàng sau khi trở về từ lần làm nhiệm vụ trước thì vẫn luôn bế quan, đến bây giờ vẫn chưa thấy ra, ngược lại Thẩm Hoài Hi có tới xem nàng mấy lần, nhưng nàng vẫn không ra."
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, "Nói chuyện khác đi."
Thấy vậy, Tề Minh thở phào nhẹ nhõm, lấy một cái trữ vật túi từ trong tay áo ra và đưa lên bằng hai tay.
"Trong này có ba ngàn hạ phẩm linh thạch ta đã dành dụm được, chuyện Mộc Công viện của Hoa Khê cốc ta đã nghe nói, cũng biết dạo gần đây Tề Duyệt đang xoay xở vay linh thạch để học tập thần cơ tạo thạch với người, nhưng nàng thế nào cũng không chịu nhận linh thạch của ta, nên nhờ Giang sư tỷ giúp chuyển giao."
Giang Nguyệt Bạch không nhận, "Chuyện hai huynh muội các ngươi ta không muốn dính vào, nếu ta biết nàng là muội của ngươi thì chắc chắn đã không giữ nàng lại."
Tay Tề Minh run lên, lo lắng nói: "A Duyệt vô tội, xin Giang sư tỷ đừng có thành kiến với nàng, ta... Ta biết mình cấu kết với kẻ địch không phải người tốt, nhưng tay A Duyệt chưa bao giờ dính chút bẩn thỉu nào, ta vẫn luôn bảo vệ nàng rất tốt."
"Cũng vì điều này mà nàng luôn cảm thấy ta đang hạn chế nàng, kể từ khi người Tống sư thúc mà nàng hầu hạ qua đời, A Duyệt mấy năm nay luôn không vui, làm gì cũng không thuận, ta nhiều lần muốn giúp nàng, nàng đều cực kỳ bài xích ta, ngay cả lần này nàng muốn đến Hoa Khê cốc, ta cũng từng ngăn cản nàng."
"Trước kia ta không xem trọng Giang sư tỷ, cảm thấy ngài không đấu lại được Giả Tú Xuân và Lâm Hướng Thiên, nhưng chuyện Hoa Khê cốc vừa qua khiến ta thấy Giang sư tỷ không phải là người có chí lớn nhưng tài mọn, hơn nữa A Duyệt dạo gần đây thực sự rất vui, thấy nàng vui vẻ ta cũng an lòng."
"Ngài đồng ý dạy cho A Duyệt cách trồng khôi lỗi cùng thần cơ tạo thạch quan trọng nhất, chắc chắn không phải là người nhỏ mọn, A Duyệt ở bên cạnh ngài ta rất yên tâm, ta chỉ mong ngài có thể chiếu cố nàng nhiều hơn một chút. Ta cũng biết, nói nhiều không bằng làm, ta sẽ làm chuyện để ngài có thể tin ta."
Giang Nguyệt Bạch nghiêm túc nhìn Tề Minh, "Ngươi muốn làm gì?"
Tề Minh hít sâu một hơi, "Nếu Giang sư tỷ tin ta, thì chờ ba ngày nữa, chắc chắn sẽ có đại lễ dâng lên."
Mắt Giang Nguyệt Bạch khẽ động, đưa tay nhận lấy trữ vật túi, "Được, ta sẽ chờ ngươi ba ngày."
Tề Minh khom người cúi chào, im lặng không nói, kéo mũ trùm lại rồi quay người rời đi.
A Duyệt, huynh trưởng không phải là sợ, cũng không phải muốn cản trở muội, huynh trưởng so với ai khác đều mong muội được tốt, cũng nhất định sẽ dốc toàn lực, vì muội mà vượt mọi chông gai.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận