Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 71: Ra nhiệm vụ (length: 10498)

Sáng sớm hôm sau, trước cổng Thiên Diễn tông.
Giang Nguyệt Bạch đứng ở cổng chào bên ngoài quảng trường, ngẩn người xuất thần, trong đầu vẫn văng vẳng những lời Lữ Oánh đã nói với nàng hôm qua.
Nàng không tức giận, chỉ là nghi hoặc, thái độ trước sau của Lữ Oánh vì sao lại không nhất quán.
Ngày đầu gặp nhau, nàng rõ ràng nhào tới ôm chặt lấy nàng, như trút được gánh nặng, hỏi nàng vì sao giờ mới về.
Vậy mà chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, nàng lại trách nàng trở về, nói ra những lời khó nghe, muốn nàng đi.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?
Giang Nguyệt Bạch trực giác có liên quan đến Tống Bội Nhi, nàng muốn hỏi thăm Tống Bội Nhi, thì Lữ Oánh lại cuồng loạn đuổi nàng đi.
Giang Nguyệt Bạch tiến thoái lưỡng nan, muốn giúp Lữ Oánh, lại bị nàng cự tuyệt, nàng đi hỏi Thạch Tiểu Võ và Quách Chấn, hai người cũng nói không rõ ngọn ngành.
Đường cùng, Giang Nguyệt Bạch chỉ có thể tạm thời gác lại, ra ngoài trước làm nhiệm vụ, an táng gia gia, thăm dò động phủ tìm phương pháp trúc cơ của «Ngũ Hành Quy Chân Công», trở về sau sẽ an tâm xử lý những chuyện khác.
Có lẽ Lữ Oánh bình tĩnh một thời gian sẽ chịu nói cho nàng, nàng đã dặn dò Quách Chấn và Thạch Tiểu Võ, những ngày này chú ý trông chừng Lữ Oánh hơn.
Còn để lại một ít bùa chín phẩm trung giai do chính nàng vẽ, dặn dò bọn họ nếu gặp chuyện không giải quyết được thì hãy đến Nội Vụ Đường tìm Hồng Đào.
"Xin lỗi, nhiều năm không trở về tông nên có chút lạc đường, bần đạo tới trễ."
Một vị tu sĩ luyện khí tầng sáu, tóc bạc da dẻ hồng hào, phong thái đạo cốt đi bộ vội vàng đến, người nhẹ như chim yến, dáng vẻ có chút giống khinh công giang hồ.
Hắn tu vi không cao, mặc đạo bào, tay cầm phất trần, khí chất còn tiên phong hơn cả các chân nhân chân quân trong tông môn, thực sự phù hợp với hình tượng lão thần tiên trong mắt người phàm.
"Bần đạo Triệu Võ Đức, bái kiến Giang sư tỷ."
Hắn phẩy phất trần, một tay chắp lại, cung kính mà không mất phong độ.
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, "Vẫn còn một người chưa tới."
Nhiệm vụ lần này yêu cầu hai người luyện khí hậu kỳ hộ tống Triệu Võ Đức đến Ngọc Dương quận, Thanh Châu, với điều kiện không phá hoại Ngũ Vị quan, dựng thêm một tượng đạo tổ giống, và lắp đặt pháp trận liên lạc của Thiên Diễn tông tại đó.
Đồ đạc đều ở chỗ Triệu Võ Đức, cụ thể làm như thế nào cũng là nhiệm vụ của hắn, Giang Nguyệt Bạch cùng một đệ tử nội môn khác tên là Vân Thường, chỉ cần bảo hộ là được.
Thực tế, nếu không phải nơi đó vừa xảy ra yêu họa chưa điều tra rõ, thì cũng không có nhiệm vụ này, Triệu Võ Đức một mình đã có thể giải quyết mọi chuyện.
Giang Nguyệt Bạch ngược lại càng muốn nhận nhiệm vụ trừ yêu hơn, đáng tiếc chậm chân.
Chờ một lát, tai Giang Nguyệt Bạch khẽ động, nghe thấy tiếng động từ chân trời, quay đầu thấy trong mây mù một con điêu đen bay đến, trên lưng có lớp mạ vàng lấp lánh, trông vô cùng oai phong.
Điêu lớn hạ cánh, một nữ tu áo đỏ uy hùng bất phàm nhảy xuống từ lưng điêu, đeo bách bảo hộp, mặt không biểu tình, chính là Ngu Thu Trì, đệ tử nội môn có chiến lực đứng đầu giai đoạn Trúc Cơ.
Triệu Võ Đức vội khom người cúi chào không dám ngẩng đầu, Giang Nguyệt Bạch chắp tay nói: "Bái kiến Ngu sư thúc."
Ngu Thu Trì chỉnh lại dây cương của điêu, tùy ý liếc Giang Nguyệt Bạch một cái, không chút gợn sóng, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Lúc này, ánh mắt Ngu Thu Trì vượt qua Giang Nguyệt Bạch, đột nhiên mỉm cười.
"Vân Thường, hôm nay ngươi muốn đi làm nhiệm vụ sao?"
Khí thế cao ngạo của Ngu Thu Trì thu lại, trực tiếp đi ngang qua Giang Nguyệt Bạch đến chỗ cổng chào, hai đệ tử canh gác thấy thế thì khom người cáo lui, không dám quấy rầy Ngu Thu Trì nói chuyện với người khác.
Giang Nguyệt Bạch thấy một thiếu nữ áo trắng mặc đồ đệ tử nội môn đang đứng nép bên cổng chào, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cụp xuống, vừa căng thẳng vừa kháng cự, ôm chặt con khỉ nhỏ lông xù trong ngực.
Ngu Thu Trì tiến lại gần, Vân Thường lùi về phía sau, cúi đầu không nhìn vào mắt nàng.
Ngu Thu Trì không dám lại gần nữa, Giang Nguyệt Bạch lại thấy rõ sự lấy lòng thận trọng trong cử chỉ của Ngu Thu Trì.
"Nhiệm vụ gì vậy, nếu nguy hiểm thì ta đi cùng ngươi."
Vân Thường cắn môi không nói gì, con khỉ nhỏ xấu xí trong ngực nhe răng với Ngu Thu Trì, thái độ ác liệt.
Vân Thường xoa đầu con khỉ, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chúng ta không tức giận với người giả dối kia, để người khác chờ không hay, chúng ta đi nhanh một chút."
Vân Thường tránh Ngu Thu Trì như tránh rắn rết, đi vòng sang hướng Giang Nguyệt Bạch và Triệu Võ Đức.
Ngu Thu Trì không đuổi theo, chỉ lo lắng nhìn Vân Thường.
Mắt Giang Nguyệt Bạch khẽ động, có chút hiếu kỳ về chuyện xưa bên trong này.
Vân Thường đến nơi thì nhanh chóng liếc nhìn nàng và Triệu Võ Đức một cái, báo tên tuổi xong liền né tránh ra xa, không có ý muốn trò chuyện gì.
Giang Nguyệt Bạch nhìn cô ta, thấy cô ta rất căng thẳng, có vẻ sợ Giang Nguyệt Bạch nói chuyện với mình.
"Đi thôi, có gì nói trên đường."
Triệu Võ Đức cùng Giang Nguyệt Bạch lấy ra phi kiếm, bên hông Vân Thường treo mấy túi linh thú, rút một túi thả ra độ nhạn.
Không giống với độ nhạn của các đệ tử cho thuê chuyên nghiệp trong tông môn trông oai phong lẫm liệt, con độ nhạn này của nàng rụng lông, rất xấu xí.
Ba người cùng lên đường, Triệu Võ Đức dẫn đường, Giang Nguyệt Bạch ở giữa, Vân Thường xa xa theo phía sau.
Giang Nguyệt Bạch vừa nãy quan sát, Vân Thường cùng tuổi nàng, có điều không phải đệ tử cùng thời nhập môn với nàng, vậy chắc là sinh ra ở Thiên Diễn tông, hiện tại tu vi luyện khí tầng chín.
Tông chủ lần trước nói trong vòng năm năm đệ tử nội môn tu luyện đến luyện khí tầng bảy tính cả nàng có năm người, đó chỉ là nói đến các đệ tử nhập môn cùng thời với nàng, không bao gồm những đệ tử vốn đã sinh ra tại Thiên Diễn tông, cũng như những đệ tử lớn tuổi khác.
Thực tế, trong cả ngoại môn và nội môn, đệ tử luyện khí hậu kỳ không ít.
Từ Thiên Diễn tông đến Vân quốc Thanh Châu ngự kiếm mất khoảng mười ngày, một tháng hành trình đều không có truyền tống trận.
Giang Nguyệt Bạch có chút hiếu kỳ và nghi hoặc về nhiệm vụ này, liền ngự kiếm đến cạnh Triệu Võ Đức.
"Xin hỏi Triệu sư đệ, vì sao Thiên Diễn tông nhất định phải thiết lập đạo quán ở thế gian, không phải nói tu tiên giả không thể tùy tiện can thiệp vào số mệnh người phàm sao?"
Giang Nguyệt Bạch không hề ra vẻ đệ tử nội môn, thái độ thân thiện, Triệu Võ Đức sinh lòng hảo cảm, chậm rãi giải thích.
"Không biết sư tỷ có nghe qua câu ‘có tin thì có, không tin thì không’? Niềm tin của sinh linh đối với đạo môn rất quan trọng, đạo lý sâu xa trong đó, ta cũng không hiểu hết được. Chỉ biết là các đạo môn trong thiên hạ đều vậy, thiết lập đạo quán ở phàm nhân, truyền bá và củng cố tín ngưỡng của đạo môn."
"Đạo quán giám sát dân tình, bình thường không ảnh hưởng đến số mệnh người phàm, chỉ khi xuất hiện yêu họa mà người phàm không chống lại được, thì tiên môn mới ra tay bình định, đây là công đức, ảnh hưởng đến khí vận của tiên môn. Ngoài ra, thế lực của đạo môn trong thiên hạ chia ba phần, tán tu, tiên môn và gia tộc."
"Tán tu hành sự tùy tâm không chịu ước thúc, nếu tùy ý can thiệp sinh tử của người phàm thì chỉ có thể nhận sự trừng phạt của thiên đạo. Tiên môn có quy củ, chỉ thiết đạo quán không can dự triều chính, chỉ khi phàm nhân đến cầu thì mới xem xét ra tay. Còn gia tộc tu chân đa số chủ trì các vương triều thế gian, sẽ phái những đệ tử trong tộc trung thành và không có triển vọng tu luyện cao đến vương triều làm quốc sư."
"Nhưng dù nói thế nào, bất kể là tiên môn hay gia tộc, đều là để củng cố tín ngưỡng đạo môn, hưng thịnh khí vận đạo môn, Thiền tông Tây Vân mười sáu bộ cũng đều hành sự như vậy."
Giang Nguyệt Bạch nghi hoặc hỏi, "Nghe ra thì nhiệm vụ này có vẻ quan trọng, vậy vì sao lại phái những đệ tử không có tiền đồ?"
Triệu Võ Đức cười khổ nói: "Sư tỷ không biết đấy thôi, dục vọng của người phàm khó giải nhất, vướng vào thất tình lục dục thì tâm cầu tiên chém trần duyên không vững, chưa qua được cửa vấn tâm ma của trúc cơ thì con đường tu tiên sẽ bị đoạn tuyệt. Vậy nên, các tu tiên giả đều không muốn thâm nhập vào phàm thế, chỉ những tu sĩ không có tiền đồ, vì thế hệ sau mới cam tâm vào thế gian quản lý sự vụ."
"Ngươi cũng vậy sao?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Triệu Võ Đức không ngại ngần nói: "Đúng, ta nhập môn từ nhỏ, sau này tranh đấu với người làm tổn thương căn cơ, trúc cơ vô vọng, nhưng nương tử và con ta vẫn có tiền đồ lớn, vì hai mẹ con họ, ta mới nhận nhiệm vụ trấn giữ đạo quán ở thế gian này, kiếm chút điểm cống hiến để cung cấp cho hai mẹ con tu hành trong tông môn."
"Cha mẹ yêu thương con cái, tính kế lâu dài, tấm lòng của Triệu sư đệ đáng kính."
Triệu Võ Đức tươi cười, "Sư tỷ quá khen, thực tế ta ở thế gian sống rất vui vẻ, mọi người đều gọi ta lão thần tiên, vừa kính vừa sợ, ngay cả mấy quan lớn trong thế gian cũng không dám ngỗ ngược trước mặt ta, quả thật, cảm giác này rất dễ khiến người mê muội.
"Lúc này dù có cơ hội trúc cơ ta cũng khó mà từ bỏ những ngày tháng thần tiên này, đạo quán không có ai quản thúc, chỉ cần không gặp yêu thú lợi hại thì ta là vua, tiện tay thi triển chút phép thuật cũng đủ trấn nhiếp tứ phương, rượu ngon đồ ăn ngon không thiếu, đừng nói thoải mái cỡ nào."
Giang Nguyệt Bạch mỉm cười gật đầu, "Đúng là thoải mái."
Nhưng những ngày này luôn có điểm dừng, vẫn bị thọ mệnh và thiên đạo trói buộc, không phải thực sự tiêu dao tự tại.
Con độ nhạn sau lưng đột nhiên bay lên bên cạnh hai người, Vân Thường ôm con khỉ nhỏ lắp bắp nói: "Cái, phía sau, phía sau có người theo chúng ta."
Giang Nguyệt Bạch cười một tiếng, "Có lẽ là vì ta mà đến, các ngươi đi trước đi, đến Ninh Viễn thành chờ ta nửa ngày."
Nói xong, Giang Nguyệt Bạch quay ngược lại phi kiếm, hướng theo một hướng khác bay nhanh đi xa.
- Cảm tạ 【mackenze】vạn thưởng, trước thêm một canh, 12 giờ đổi mới không thay đổi, ta hình như hẳn là lập ra một cái quy tắc thêm chương, để ta nghĩ nghĩ rồi viết vào khu bình luận truyện ở chỗ đánh thẻ. . .
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận