Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 103: Vạn chúng chú mục (length: 9123)

Trên quảng trường Thiên Khôi phong, mặt đất bóng loáng như gương, giữa không trung trong ảo ảnh Thận Lâu núi non trùng điệp, hiện ra một tiểu thế giới hơi thu nhỏ lại.
Trong này có những điểm đen nhỏ như hạt mè rải rác khắp nơi, các tu sĩ xung quanh chỉ cần tập trung thần thức vào một chỗ, cảnh tượng bên trong sẽ tự động phóng lớn trong tầm mắt, cho họ thấy rõ bóng người bên trong, chỉ là không nghe được tiếng nói mà thôi.
Mới bắt đầu chưa đến một khắc đồng hồ, đã có đệ tử Thiên Diễn tông liên tiếp bay ra khỏi mặt gương, đập mạnh xuống một bên.
Sắc mặt các tu sĩ Thiên Diễn tông sa sầm, còn Thạch Chung Sơn cùng Kim Đan chân nhân và đệ tử Trúc Cơ của Quy Nguyên kiếm tông thì lại tươi tỉnh, hớn hở.
Thạch Chung Sơn ừng ực uống cạn một chén tiên trà, lau vết nước trên mép cười nói: "Lần này đệ tử Quy Nguyên kiếm tông của ta so tài với các tiểu bối Thiên Diễn tông, khó tránh khỏi có chút bất công với các đệ tử Thiên Diễn tông, cho nên ta mang theo ba mươi viên trúc cơ đan, cùng một vài pháp kiếm đặc chế của tông ta làm thêm. Còn có vật này, dùng làm khen thưởng cho người đứng đầu."
Thạch Chung Sơn lật tay lấy ra một hạt châu bạc có ánh kim loại lấp lánh lớn bằng quả nhãn.
Mắt các tu sĩ xung quanh hơi sáng lên.
"Đây là... kiếm hoàn?" Phất Y chân quân bên cạnh hỏi.
Thạch Chung Sơn gật đầu: "Không sai, viên kiếm này là do Kim Đan thân truyền đệ tử của tông ta luyện chế khi kết anh thất bại tọa hóa, đem bản mệnh kiếm cùng kiếm ý của tự thân dung hợp, tương đương với một phù bảo, ẩn chứa một thành lực lượng của tu sĩ Kim Đan, toàn lực thôi động, chém giết mấy tu sĩ Trúc Cơ dư sức.
"Những tu sĩ chưa lĩnh ngộ kiếm ý cũng có thể thông qua kiếm hoàn này để ấp ủ kiếm khí, tìm hiểu kiếm ý trong đó, ẩn chứa kiếm ý Trục Phong do Trục Phong kiếm tôn sáng tạo, tiểu tử Trác Thanh Phong kia đã thèm thuồng từ lâu, nếu không vì kiếm hoàn này, cái tính tình cao ngạo của hắn cũng sẽ không đến tham gia tiểu bỉ của quý tông."
Ôn Diệu lách người xuất hiện bên cạnh Thạch Chung Sơn, cầm kiếm hoàn lên nhìn ngắm, trêu chọc nói: "Trục Phong kiếm tôn mấy vạn năm trước không phải đã đổi tên thành Trục Vân kiếm tôn rồi sao? Sao tông các ngươi vẫn tu luyện Trục Phong kiếm ý mà không tu Trục Vân kiếm ý?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt những người Quy Nguyên kiếm tông đều tối sầm lại.
Người khác đều nói Trục Phong kiếm tôn yêu mến Lục Hành Vân, nguyện vì nàng mà thể hiện tấm chân tình, nhưng đối với Quy Nguyên kiếm tông mà nói, đây tuyệt đối là một trang sử đen không thể xóa bỏ.
Cho nên bọn họ đối ngoại không hề thừa nhận cái gì Trục Vân kiếm tôn, Quy Nguyên kiếm tông từ trước đến nay chỉ có Trục Phong kiếm tôn.
Thạch Chung Sơn hắng giọng: "Lục Nghĩ chân tôn nói đùa."
Lúc này, hai tu sĩ kiếm tông bị quăng ra quảng trường, quần áo tả tơi nửa người cháy đen, trạng thái cực kỳ thê thảm.
Các tu sĩ Thiên Diễn tông lập tức thở phào, lớn tiếng cười hỏi: "Đây là thế nào vậy, gặp phải ai mà bị đánh thảm như thế?"
"Mau nhìn, kia chẳng phải là Trác Thanh Phong sao?"
Đám người nghe tiếng nhìn lại, thấy Trác Thanh Phong đối đầu với ba đệ tử Thiên Diễn tông, Thạch Chung Sơn thẳng lưng: "Tiểu tử này ra tay vốn không hề nương nhẹ, lát nữa nếu làm bị thương đệ tử quý tông, mong chư vị thứ lỗi."
Ôn Diệu không nghe hắn nói, mà lại đến gần Giang Nguyệt Bạch trong sân, thì thầm: "Thật sự là nàng, Cửu Xuyên còn nhờ ta chiếu cố nàng nhiều hơn, thật xui xẻo, nhanh như vậy đã gặp phải Trác Thanh Phong."
Trong chốc lát, bởi vì Trác Thanh Phong, mọi người đều dồn ánh mắt lên người hắn.
Trong thế giới ảo ảnh.
Trác Thanh Phong mặt lạnh tanh, tay thăm dò ôm kiếm, chậm rãi bước tới.
Tề Thiên Bảo và Tiết Bắc nhìn rõ Trác Thanh Phong, mặt mày tái nhợt, không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy, Giang Nguyệt Bạch cũng siết chặt thổ độn phù, toàn bộ tinh thần phòng bị.
Trác Thanh Phong đứng lại, khẽ nhếch mắt, lộ ra vẻ sắc bén.
Tiếng kiếm reo như tiếng rồng ngâm, phong vân tụ hội, hắn không hề xuất kiếm giơ tay, một cơn lốc xoáy nổi lên từ mặt đất, giống như vô số lưỡi dao hội tụ thành, nơi nó đi qua cỏ cây bị nghiền thành bột mịn, ầm ầm tiến về phía trước.
Giang Nguyệt Bạch dùng thổ độn né tránh, Tề Thiên Bảo hoảng sợ thất sắc, không kịp phát ra tiếng kêu kinh hãi, đã cùng Tiết Bắc biến mất trong kiếm khí lốc xoáy.
Ánh mắt Trác Thanh Phong chợt chuyển, rơi vào người Giang Nguyệt Bạch.
Gió nhẹ lay động, sóng cỏ cuồn cuộn, nhìn như bình yên, sát cơ tiềm ẩn.
Giang Nguyệt Bạch cảm nhận được một cỗ khí tràng vô hình, phong tỏa toàn bộ không gian ba trượng xung quanh nàng, giờ phút này dù nàng có chạy về hướng nào, những ngọn gió xung quanh ngay lập tức sẽ hóa thành lưỡi dao, muốn lấy mạng nàng.
Khí tràng này, cùng lúc nàng thi triển bôn lôi thế không hề khác biệt, đây là kiếm ý.
Giang Nguyệt Bạch giơ tay, kinh lôi thương từ trong ống tay áo bay ra, bị nàng nắm chặt.
Tách!
Điện xà nhảy múa trên thương, như lưỡi kiếm xé toạc không trung, phá vỡ khí tràng vô hình rồi va chạm nhau.
Gió đột ngột mạnh lên, lôi ầm ầm.
Trời u ám, không khí ngột ngạt, cuồng phong gào thét giữa hai người, cuốn bay cỏ cây đầy trời khuấy động.
Thần sắc Trác Thanh Phong đột nhiên biến đổi, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt Bạch.
Trong tầm mắt, thiếu nữ tựa minh nguyệt cầm thương đứng đó, nhưng trong thần thức của hắn không hề có bóng dáng thiếu nữ, chỉ có những đạo kinh lôi trương dương múa vuốt, rung động ầm ầm.
Trác Thanh Phong buông lỏng tay ra cầm kiếm, nhíu mày, toàn bộ tinh thần phòng bị.
"Không ngờ Thiên Diễn tông lại tàng long ngọa hổ, ngươi, xưng tên ra."
Cùng lúc đó, xung quanh quảng trường tĩnh lặng không tiếng động, có người há hốc miệng kinh ngạc, có người cầm trà quên uống mắt ngỡ ngàng, tất cả đều chăm chú theo dõi thiếu nữ đang đứng đối diện Trác Thanh Phong.
Hai người đối mặt nhau, tuy chưa động thủ, nhưng trong mắt Kim Đan chân nhân và Nguyên Anh chân quân lại thấy rõ cuồng phong kiếm ý và bôn lôi võ thế chia ra bao vây quanh người hai bên.
Hai thế lực giằng co, va chạm kịch liệt, ngay cả gió cũng bị nghiền nát tại trung tâm hai người, cho nên mới không có tiếng động.
Kiếm ý và võ thế, tuy nói ở luyện khí kỳ cũng có thể lĩnh ngộ, nhưng chỉ là những người có thiên tư thông minh, ngộ tính cao tuyệt, còn phải có chút vận may gia thân mới có thể nắm giữ, từ xưa đến nay đều là một phần vạn.
Trác Thanh Phong đương nhiên không cần phải nói, có tư chất linh căn ngang hàng với Trục Phong kiếm tôn, mỗi bước tu hành đều là phục chế con đường của Trục Phong kiếm tôn, từ nhỏ lại được Quy Nguyên kiếm tông trọng điểm bồi dưỡng, lĩnh ngộ kiếm ý là điều đương nhiên.
Võ thế cũng giống như kiếm ý, Thiên Diễn tông cơ hồ không có người nào lĩnh ngộ võ thế, chỉ có Lăng Quang Hàn năm xưa khi ở luyện khí kỳ lĩnh ngộ kiếm ý sương hàn, từ đó về sau không còn ai.
Giờ phút này không riêng Quy Nguyên kiếm tông hoảng sợ, đám người Thiên Diễn tông cũng kinh hãi.
Ôn Diệu và Ôn Từ liếc nhau, những người quen biết Giang Nguyệt Bạch như Công Tôn Trúc, Hồng Đào, Ngu Thu Trì… đều hồi lâu chưa hết bàng hoàng, giống như chưa từng quen biết tiểu nha đầu mới mười hai tuổi này.
Đặc biệt là Công Tôn Trúc và Hồng Đào, biết nàng lợi hại, nhưng cũng chỉ là biết nàng trồng trọt giỏi, phương diện khôi lỗi cũng có chút thành tựu, lại không biết nàng trên tu hành cũng kinh người đến thế.
"Nàng là ai?" Thạch Chung Sơn chỉ vào ảo ảnh trên quảng trường hỏi: "Tân tú luyện khí của Thiên Diễn tông ta đều biết, nhưng chưa từng có bóng dáng nàng, lẽ nào Thiên Diễn tông các ngươi cố tình giấu diếm?"
"Khụ khụ." Ôn Từ khẽ ho, hài tử này còn muốn cho nàng bao nhiêu bất ngờ, rốt cuộc nàng vẫn là xem nhẹ nàng.
Ôn Diệu hồi phục tinh thần, hờ hững nói: "À? Chúng ta cũng không biết, tiểu bối vô danh thôi, Phất Y, ngươi biết không?"
Phất Y chân quân cau mày nhìn Giang Nguyệt Bạch trong tràng, tỉ mỉ tìm kiếm ký ức, hoàn toàn không thu hoạch được gì: "Hình như đã gặp qua ở đâu, không có ấn tượng."
"Các ngươi thì sao?" Ôn Diệu hỏi những người khác.
Các chân quân khác đều lắc đầu, tỏ vẻ không nhận biết, những người từng dạy Giang Nguyệt Bạch như Linh Quân, Cổ Tuyền, hay các Kim Đan chân nhân đều dùng tay che mặt, trong lòng xấu hổ, cứ tưởng là thiếu nữ vô tri, ai ngờ là thiên tài tuyệt thế!
Ôn Diệu nhún vai: "Xem, chỉ là một tiểu bối vô danh mà thôi, Chung Sơn chân quân không cần hoảng hốt."
Ôn Diệu cầm bầu rượu lên uống một ngụm an ủi, trong lòng thầm mắng, giỏi cho ngươi Lê Cửu Xuyên, giấu một bảo bối lớn như vậy không cho ta biết, còn kêu ta chiếu cố? Ta chiếu cố cái rắm!
Không khí trong ngoài đều căng thẳng.
Giang Nguyệt Bạch cầm thương đứng đó, tóc theo gió bay lên.
"Ta, ngũ linh căn, Giang Nguyệt Bạch là ta!"
Rồng ẩn mình đã ngủ yên, vừa kêu động ngàn non!
Bạn cần đăng nhập để bình luận