Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 247: Chấn kinh tứ tọa (length: 9678)

Trong tộc Khổng thị, yến tiệc mở ra.
Tộc trưởng Khổng Hoài Chính rộng rãi mời các gia tộc, tông môn cùng những tu sĩ Nguyên Anh độc hành đến dự tiệc, luận đạo hàn huyên. Họ chờ đến khi khu săn bắn bên trong mở ra sẽ cùng nhau ra quảng trường quan chiến.
Các tu sĩ Nguyên Anh đều là người quen, ngồi quanh bàn trò chuyện, nhân dịp cơ hội này tụ tập cùng bạn bè cũ.
Chính giữa đại sảnh có một màn hình chiếu lưu quang ảo ảnh, có thể xem được ba cây cột đá trên quảng trường, tiện cho các tu sĩ Nguyên Anh có mặt xem xét những đệ tử bị loại.
Ngày hôm đó, từ khi hoàng hôn bắt đầu, số người bị loại càng lúc càng nhiều. Rất nhiều người trong số đó là những đệ tử có danh tiếng của tông môn và thế gia. Khi các sư phụ của những đệ tử đó thấy vậy, ít nhiều cũng cảm thấy khó xử, chỉ có thể cố tỏ ra không để ý.
Còn khoảng nửa canh giờ nữa là đến giờ Tý, đại trưởng lão Khổng thị dương dương tự đắc ngồi ở hàng ghế dưới.
“Bị loại cũng không sao, năm mươi năm sau lại đến cũng được, không cần xem Phong Vân hội lần này quá nặng nề.”
Khổng Hoài Đức an ủi tộc trưởng gia tộc Vương thị bên cạnh, nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Kia không phải Khổng Ôn Nhượng của Khổng thị sao?”
Nghe tiếng, Khổng Hoài Đức suýt sặc trà, vội vàng nhìn về phía màn hình chiếu lưu quang ảo ảnh.
Một thanh niên tuấn lãng đang đầy mình vết cào, mặt mũi hoảng sợ, không ai khác chính là Khổng Ôn Nhượng mà Khổng thị đặt nhiều kỳ vọng?
“Người này bị ai loại vậy?”
“Đệ tử tinh anh bên Phương thị và Lục thị còn chưa bị loại đâu, Khổng thị đây mà lại “đạt hạng nhất” sao?”
Vài tiếng cười cợt truyền vào tai Khổng Hoài Đức, nhức nhối khó nghe, Khổng Hoài Đức buông chén trà xuống, hơi dùng sức.
“Đại trưởng lão đừng giận, bị loại cũng không sao, năm mươi năm sau lại đến cũng được, không cần xem Phong Vân hội lần này quá nặng nề.”
Tộc trưởng Vương thị nhắc lại lời vừa rồi của Khổng Hoài Đức, không hề kiêng kỵ.
Khổng Hoài Đức giả bộ không để ý nói, “Ôn Nhượng còn trẻ lần đầu tham gia Phong Vân hội, gặp những tông môn cố ý hạ tu vi xuống nửa bước Kim Đan thua trận cũng không mất mặt, hai huynh trưởng Ôn Lương và Ôn Cung của hắn ổn trọng hơn nhiều, chắc chắn có thể dẫn dắt đệ tử thế gia chấn áp đệ tử tông môn.”
Các chân quân Nguyên Anh của tông môn nghe vậy thì cười lạnh, chân quân Thương Hỏa không nén được giận, nói thẳng.
“Ngươi chắc chắn đám tiểu tử nhà Khổng thị nhà ngươi có thể giúp thế gia thắng đệ tử tông môn ta sao? Đừng một hồi nữa hai tên nhóc đó cũng bị loại, ta xem ngươi còn đắc ý được gì.”
Khổng Hoài Đức cười ha hả không đáp lời, trong lòng cho rằng chuyện đó tuyệt đối không thể, ngầm sai người đi gọi Khổng Ôn Nhượng trở về, hỏi rõ ai đã loại hắn.
Chân quân Thương Hỏa bụng bực tức, tu ừng ực trà nóng, khiến Lê Cửu Xuyên lắc đầu.
“Trà này phải từ từ thưởng mới có vị, ngươi uống như vậy, đúng là lãng phí của trời.”
Chân quân Thương Hỏa vội vàng nói, “Ta nóng ruột đó chứ, ngươi xem tình hình hiện tại này, đám đệ tử thế gia kia chắc chắn lại giở trò cũ, ở bên ngoài trận truyền tống bày trận vây giết đệ tử tông môn, chỉ mới một lúc mà có bao nhiêu đệ tử tông môn bị loại, Thiên Hùng Phong ta chỉ còn lại Tống Tri Ngẩng và Vân Thường hai tên nhóc.”
“Nhưng mà ta cũng thấy lạ, nói các đệ tử Trúc Cơ đời cũ của Thiên Diễn Tông ta bị loại không ít, sao đám tiểu bối này lại thăng cấp hết rồi? Nói vậy ngươi không lo lắng cho đồ đệ của mình à? Tên tiểu tử xấu xa nhà Khổng thị đã bị loại, chứng tỏ là có cao thủ rồi đó.”
Lê Cửu Xuyên im lặng không nói, mặt lạnh nhạt uống trà, chỉ là mỗi khi có người bị loại xuất hiện trong màn hình lưu quang ảo ảnh, hắn sẽ khẽ nhướng mày lên liếc mắt một cái, sau đó lại không thay đổi sắc mặt thu mắt lại, tiếp tục uống trà.
“Uống mấy ấm rồi mà còn uống, ngươi có phải căng thẳng lắm không?”
Chân quân Thương Hỏa bên cạnh lẩm bẩm lắc đầu.
“So với bên Trúc Cơ, bên Kim Đan lại có vẻ rất ổn định, kinh nghiệm lão luyện, trong lòng đầy toan tính...”
Không bao lâu, hai bóng người lại nối tiếp nhau xuất hiện trong màn hình lưu quang ảo ảnh, xung quanh lập tức truyền đến không ít tiếng đồ rơi vỡ cùng tiếng hít hà.
“Là…là…Khổng thị…”
Chân quân Thương Hỏa nhìn sang thì bật cười ha hả, những người khác không dám nói, hắn thì trực tiếp đứng lên cười lớn.
“Ha ha ha, đúng là có anh hùng hào kiệt vì dân trừ hại ha ha ha, làm tốt lắm, làm tuyệt lắm!”
Khổng Hoài Chính tộc trưởng Khổng thị ngồi ở vị trí chủ vị sắc mặt tái mét, nắm chặt tay không nói.
Đại trưởng lão Khổng Hoài Đức thì không dám há mồm, “Chuyện…chuyện này không thể nào…”
Các Nguyên Anh thế gia đều kinh hãi mộng mị, người tông môn thì tỉnh táo hẳn, ngầm cười thầm.
Đây chính là đệ tử chủ lực của thế gia trong trận Trúc Cơ đó, trước khi Phong Vân hội bắt đầu, Khổng thị tam kiệt đã từng giao đấu với đệ tử các gia tộc khác, Khổng Ôn Cung và Khổng Ôn Nhượng hơi kém hơn một chút, Khổng Ôn Lương dùng ưu thế tuyệt đối đoạt được vị trí đội trưởng.
Được thôi, giờ đội trưởng cũng bị loại, quả thực là một cú sốc lớn!
Trong nhất thời, tất cả mọi người xúm lại bàn tán, hỏi han nhau, muốn biết rốt cuộc là ai đã loại Khổng thị tam kiệt.
Người Khổng Hoài Đức phái đi đón Khổng Ôn Nhượng đúng lúc trở về, Khổng Ôn Nhượng vừa bước vào đại sảnh, đã bị mười mấy chân quân Nguyên Anh xúm lại vây quanh, liền run chân ngã nhào, bò cũng không bò dậy được.
Khổng Hoài Đức một cái chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Khổng Ôn Nhượng đỡ người lên, trầm giọng hỏi, “Nói, có phải bị đệ tử tông môn mai phục không?”
Khổng Ôn Nhượng lắc đầu.
“Vậy là đối đầu trực diện với mấy đệ tử dẫn đầu của tông môn sao?”
Khổng Ôn Nhượng lại lắc đầu.
Khổng Hoài Đức tay khựng lại, “Chẳng lẽ là một người làm?”
Khổng Ôn Nhượng mặt ủ dột, nhắm mắt gật đầu.
Đám đông ồn ào, nhìn nhau dò hỏi, đều muốn biết là đệ tử nhà nào mà lợi hại vậy.
Khổng Hoài Đức toàn thân run lên, lập tức có dự cảm vô cùng chẳng lành.
“Là... là...Ai? Sở Vân Vi của Quy Nguyên Kiếm Tông? Hay là hòa thượng Tuệ Ân của Kim Cương Đài? Hay là Phương Dục Hành của Thiên Diễn Tông?”
Trong số các đệ tử tông môn, ba người này là cường giả tuyệt đối.
Khổng Ôn Nhượng nuốt nước miếng ực một cái, hé miệng, nhưng giọng lại mắc kẹt trong cổ họng, thế nào cũng không nói ra được ba chữ kia, chỉ có thể run rẩy quay đầu, nhìn về phía Lê Cửu Xuyên đang thổi trà nóng.
Ánh mắt của mười mấy Nguyên Anh theo ánh mắt Khổng Ôn Nhượng chậm rãi chuyển sang người Lê Cửu Xuyên, nghi hoặc một lát rồi tất cả đều kinh ngạc mở to mắt.
Giang Nguyệt Bạch!
Là Giang Nguyệt Bạch đồ đệ thân truyền của Lê Cửu Xuyên!
Chuyện này không thể nào!
Nàng ta chẳng phải lúc sơ tuyển rất tầm thường, chỉ có vậy thôi sao?
Một đấu ba, mà còn chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ?
Nhưng phản ứng của Khổng Ôn Nhượng... rõ ràng là nàng!
Tất cả mọi người lập tức nhớ lại truyền thuyết, tổ sư Lục Hành Vân của Thiên Diễn Tông năm xưa quét ngang đương thời, ít gặp đối thủ.
“Thiên Diễn Tông đúng là đã sinh ra nhân tài kiệt xuất!”
“Hai sư đồ này đều không phải hạng tầm thường, Lê Cửu Xuyên đã là thứ năm trên chiến bảng Nguyên Anh.”
“Nhưng hàng chục vạn năm nay, có mấy người ngũ linh căn có thể thành tựu? Dù lúc này có mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng có đi tiếp được hay không vẫn còn là ẩn số.”
Khổng Hoài Đức không cam lòng hỏi, “Ngươi chắc chắn hai huynh trưởng của ngươi cũng…cũng là…”
Khổng Ôn Nhượng ra sức gật đầu, “Ba người bọn ta vừa gặp đã đụng ngay phải nàng, hẳn là nàng…rồi…”
Cả khán phòng im phăng phắc, tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Lê Cửu Xuyên không nhanh không chậm hớp một ngụm trà nóng, cười khen, “Trà này coi bộ cũng không tệ.”
Đứng dậy, Lê Cửu Xuyên liếc nhìn mọi người có mặt, trước những ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của họ, hắn ưỡn thẳng lưng, hai tay chắp sau lưng, khóe miệng không nén được nhếch lên mấy phần.
“Tộc trưởng Khổng, Cửu Xuyên còn chút việc nhỏ, xin phép đi trước.”
Sắc mặt Khổng Hoài Chính tái mét gật đầu.
Sắc mặt Khổng Hoài Đức trắng bệch, chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn, vụ đánh cược giữa Khổng thị và Lê Cửu Xuyên, bây giờ tính sao đây?
Dù cho thế gia cuối cùng thắng, Giang Nguyệt Bạch không lấy được ngôi đầu thì họ cũng không còn mặt mũi nào nhận đồ của Lê Cửu Xuyên nữa.
Nhìn quanh những gương mặt hả hê khi người gặp họa, Khổng Hoài Đức hận không thể phẩy tay áo bỏ đi, Khổng thị lần này thật là mất mặt lớn rồi!
Một bên, chân quân Thương Hỏa nhìn Lê Cửu Xuyên đi đường phơi phới, dáng vẻ đắc ý tiêu sái, ghen tị đến phát khóc.
Đến khi nào hắn mới có thể giống Lê Cửu Xuyên oai phong bảnh chọe như vậy nhỉ? Tay áo hất lên, ngẩng đầu bước đi, mọi thứ đều nằm trong sự thầm lặng.
Chân quân Thương Hỏa lắc đầu, không được không được, đổi lại hắn, thì nhất định phải cười vào mặt hết thảy những kẻ đã coi thường hắn và đồ đệ hắn một phen mới hả dạ, sao có thể bỏ đi dễ dàng vậy chứ? Cơ hội tốt như vậy mà!
Nghĩ đi nghĩ lại, chân quân Thương Hỏa đột nhiên trừng mắt nhìn Lăng Quang Hàn ở phía xa, nếu như không phải lúc trước hắn ta hại mình bị khốn trong trận lâu như vậy, sao hắn có thể bỏ lỡ một đồ đệ tốt như vậy?
Lăng Quang Hàn, mối thù này không đội trời chung!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận