Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 462: Vu tổ Chúc Cửu U (length: 9503)

Dùng hết đúng năm ngày, Giang Nguyệt Bạch mới dịch xong toàn bộ vu văn trong ngọc giản về công pháp « Hỗn Độn Niết Bàn Công » trên cột đá ngón tay cái.
Vu văn còn cô đọng hơn cả cổ văn, nhưng lại phức tạp hơn so với chữ khắc trên mai rùa, khó phân biệt hình, một từ đa nghĩa. Giang Nguyệt Bạch dịch đi dịch lại bảy bản, cuối cùng suy đoán trước sau, loại bỏ những chỗ sai sót, mới có được một bản tương đối chính xác.
Thông tin thu được rất nhiều, đến nỗi Giang Nguyệt Bạch không biết bắt đầu từ đâu khi nói chuyện với Lục Nam Chi.
Giang Nguyệt Bạch tính toán hồi lâu, vẫn quyết định đến chỗ Tinh Sầu trước đã.
Nàng từ trận pháp đi ra, đến nơi giáp ranh với Tinh Sầu, gọi một tiếng về phía bên kia.
Một lát sau, Tinh Sầu tản ma khí hắc vụ, vẫn đeo mặt nạ có hoa văn rồng đỏ, ánh mắt có chút mỏi mệt, ma khí quanh người cũng rất hỗn loạn, có thể thấy nàng mấy ngày nay luôn cố gắng tu luyện công pháp.
“Ngươi lại muốn sao nữa?” Tinh Sầu giọng không thân thiện.
Giang Nguyệt Bạch liếc hướng quan tài đen, nói thẳng: “Tới hỏi ngươi, thứ nằm trong kia, có phải là vu tổ Chúc Cửu U của dân Chương Vĩ Sơn không?”
Đồng tử của Tinh Sầu hơi co lại, “Sao ngươi biết tục danh vu tổ của ta?”
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, xem ra đúng là vậy, cách cấu kia đã ghi lại vu văn lên ngọc giản, có lẽ đã trích ra từ nhiều di tích, mà cách cấu thì tinh thông vu văn nên đều trích ra những chỗ quan trọng.
Dân Chương Vĩ Sơn, cộng sinh với thần long Chúc Cửu Âm, cho nên mạch vu tổ này mang họ Chúc, sùng bái đồ đằng rồng Chúc.
Nguồn gốc long nhãn của Thanh Long giới, chính là từ mạch vu tộc này.
Mạch này sớm nhất có thể ngược dòng về thời thái cổ, trong bộ lạc khi đó xuất hiện vài đời được gọi là tổ vu, nhưng người kinh tài tuyệt diễm nhất, vẫn là Chúc Cửu U có thể chất hỗn độn thánh thể bẩm sinh.
Nguồn gốc nàng không thể nào truy tìm, trên vách tường các nơi và trong ghi chép rời rạc có chép: "Sinh ra ở hoang dã, lớn lên ở tổ rồng, trời sinh thánh thể, xem Chúc Cửu Âm như mẹ".
Chúc Cửu Âm chính là rồng Chúc, cho nên vị vu tổ này sau mới tự đặt tên Chúc Cửu U.
Thời đại của Chúc Cửu U, Thanh Long giới chưa có tên Thanh Long giới, còn nằm trong hoang vu hỗn loạn, bộ lạc nhiều vô kể, đều có long tộc riêng sùng bái và cộng sinh.
Chúc Cửu U dẫn rồng Chúc đi chinh chiến cướp đoạt khắp nơi, vô cùng bá đạo tàn nhẫn, thu phục tám thần long dưới trướng rồng Chúc, thống lĩnh các bộ lạc trong một giới, biến núi Chương Vĩ thành thánh vực của vu tổ.
Nàng bắt nộp tô thuế nặng nề, ép các bộ lạc hiến dâng thiên tài địa bảo, tu sửa thánh điện Cửu Long làm nơi tu luyện của mình, « Hỗn Độn Niết Bàn Công » chính là công pháp chính nàng tu luyện.
Sau khi biết rõ thân phận chủ nhân quan tài đen, Giang Nguyệt Bạch đã đoán ra được đại khái tình cảnh của các nàng hiện giờ.
“Tinh Sầu, công pháp này ngươi thật sự có thể tu thành sao?” Giang Nguyệt Bạch lại hỏi.
Tinh Sầu toàn thân căng thẳng, hỏi ngược Giang Nguyệt Bạch: “Ngươi đọc hiểu được bộ công pháp kia?”
Giang Nguyệt Bạch thừa nhận, “Ta hiểu một ít vu văn.”
Tinh Sầu cảm thấy Giang Nguyệt Bạch không nói sai, đã vậy thì không lừa được Giang Nguyệt Bạch nữa, trong điều kiện bắt buộc tu luyện « Hỗn Độn Niết Bàn Công » căn bản không ai đạt được.
Hỗn độn, nghe đơn giản nhưng thực tế lại là một loại sức mạnh vô cùng phức tạp, không phải đơn thuần chỉ có âm dương, nhân yêu ma, ngũ hành có thể hợp thành được.
Tinh Sầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu ngươi hiểu vu văn, chắc đã xem thứ trên cột đá ngón cái trước tượng rồi.”
"Mặt trời chiếu sáng và thái âm u huỳnh, sinh ra tứ tướng thần thú cùng bốn hung dị thú, là thủy tổ yêu quái, tập hợp sức mạnh thái âm và thái dương, mới có thể sinh ra hỗn độn."
Trên bia đá ngón tay viết, chính là thuyết minh về thái âm và mặt trời.
"Ngươi đã biết rồi thì còn đến hỏi ta làm gì, công pháp này ai cũng không thể tu thành, trừ phi..."
"Trừ phi thế nào?" Giang Nguyệt Bạch hỏi dồn.
Lúc này Tinh Sầu không còn gì để giấu nữa, “Trừ phi trên người ngươi có thôn thiên đỉnh, dựa theo cách trên cột đá ngón cái, phụng thôn thiên đỉnh làm chủ, trở thành đỉnh nô, dâng tế phẩm thì mới có khả năng dùng thôn thiên đỉnh hóa ra một tia hỗn độn chi khí."
Giang Nguyệt Bạch biết, thôn thiên đỉnh mà Tinh Sầu nói chính là cái đỉnh đen trong tay nàng.
"Thôn thiên đỉnh và đỉnh nô là có ý gì?"
Tinh Sầu mắt dò xét: "Ngươi tìm được đỉnh?"
“Hiếu kỳ hỏi vậy thôi.” Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch trong veo, giả ngây ngô nàng giỏi nhất.
Tinh Sầu hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Cái đỉnh kia là đỉnh tế tự của dân Chương Vĩ Sơn, có thể nuốt chửng vạn vật, hóa sinh linh huyết thịt chi khí, dung hợp hỗn độn, nhưng cái đỉnh đó chỉ có vu tổ mới khống chế được, người khác chỉ có thể thành đỉnh nô, không ngừng dâng tế phẩm cho thôn thiên đỉnh, một khi không dâng tế phẩm hoặc không đủ thì sẽ bị đỉnh nuốt chửng.”
Giang Nguyệt Bạch chợt nhớ đến đám cốt long trong hố xương.
“Cái đỉnh kia… Nhả xương sao?”
Tinh Sầu cau mày, “Ta sao biết, ta còn chưa thấy cái đỉnh đó, nếu ngươi lấy được nó, tốt nhất là lấy ra, đó là hy vọng duy nhất để rời khỏi đây.”
“Ai cũng nói ta không có, mà thật sự có cái đỉnh đó, ngươi muốn làm đỉnh nô à? Ngươi lấy cái gì nuôi đỉnh? Lấy chính ngươi hay lấy ta?” Giang Nguyệt Bạch tức giận nói.
Tinh Sầu bị chặn cứng họng, vung tay thu lại hắc vụ ma khí, từ chối nói chuyện tiếp.
“Bản lĩnh không lớn mà tính tình thì chẳng nhỏ.”
Giang Nguyệt Bạch lầm bầm rồi trở về, Lục Nam Chi vẫn đang nhập định tu luyện, ma khí quanh người mang theo hàn khí cực mạnh, đóng băng cả mét.
Nghĩ tới lời Tinh Sầu vừa nói, Giang Nguyệt Bạch cảm thấy vẫn là không nên tùy tiện dùng cái đỉnh kia thì hơn, lần trước phá cấm chế Ứng Long, nàng cướp đoạt linh khí, đỉnh nuốt nhiều như vậy một ngụm cũng không nhả ra.
Hơn nữa cái đỉnh ở trong tay Dịch Chính Dương của Thiết Chưởng môn nhiều năm như vậy, cũng đâu thấy hắn tu ra được hỗn độn chi khí, có thể thấy cái đỉnh hợp thành hỗn độn chi khí cũng có điều kiện, không phải nói tùy tiện ném người vào thì có thể sản sinh hỗn độn chi khí.
Giang Nguyệt Bạch quay đầu, nhìn về quan tài đen phía trên vực sâu, liền thành một khối kín mít, không có bất cứ hoa văn nào, thần thức không dò vào được, không ai biết trong đó có thật sự là Chúc Cửu U hay không.
"Từ trong hỗn độn diệt, từ trong hỗn độn sinh".
Giang Nguyệt Bạch nhớ lại hai câu trong công pháp, rất lo Chúc Cửu U vẫn chưa chết, muốn nhờ cách gì đó hỗn độn niết bàn.
Trong ngọc giản cách cấu để lại có ghi chép, Chúc Cửu U từng gặp cường địch, đồ sát hết rồng Chúc bên cạnh nàng, mà đó là rồng Chúc duy nhất trên trời đất, sau đó Chúc Cửu U biến mất, bộ lạc ở núi Chương Vĩ chia năm xẻ bảy, dần dần suy vong tiêu tan.
Giang Nguyệt Bạch ngồi xếp bằng xuống, tâm thần hoàn toàn tập trung trên rễ cây bạch đằng, nàng vẫn quyết định xuống dưới vực sâu thăm dò một phen.
Hàng vạn hệ hóa thành tơ mỏng, mạnh mẽ phá đá, chậm rãi xuyên ra vách núi vực sâu.
Vực sâu rất thẳm, rễ cây của Giang Nguyệt Bạch đạt tới giới hạn cũng không thấy đáy, chỉ mơ hồ cảm nhận được rìa của kết giới cấm chế.
Những sợi rễ bạch đằng như sợi tóc lạc vào hắc vụ nồng đậm, như đi xuyên dưới đáy biển, trôi dạt không nơi nương tựa.
Hắc vụ này đúng là rất giống với hắc vụ quanh người Tinh Sầu.
Keng!
Tiếng xiềng xích nhỏ xíu vang lên, Giang Nguyệt Bạch men theo âm thanh tiếp tục thăm dò phía trước.
Bạch đằng đột ngột bị ngăn ở trong hắc vụ, có một bình chướng vô hình ngăn nàng về phía trước, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể đột phá, tìm không thấy bất cứ kẽ hở nào.
Phía trước vẫn một mảnh đen ngòm, không biết bên trong có gì.
Giang Nguyệt Bạch suy tư một lát, chợt nhớ tới ảnh ngọc cuối cùng mà cách cấu để lại, phía dưới vực sâu tồn tại hình ảnh hút hồn phách cách cấu.
“Không thấy tôm thì sao bắt được tép!”
Giang Nguyệt Bạch hạ quyết tâm, dùng bạch đằng cuốn lấy túi Địa Sát Phù từ bên hông, ngũ quỷ đã bị nàng luyện vào bên trong này.
Trong hắc vụ dưới vực sâu, Giang Nguyệt Bạch thử thả một quỷ tu ra.
Lập tức, một lực hút cường đại truyền đến, con quỷ tu kia trong khoảnh khắc đã bị hút vào bóng tối.
Giang Nguyệt Bạch thừa cơ phía trước xông, bạch đằng vẫn va vào bình chướng vô hình.
Nàng nghiến răng, lại thả một quỷ tu ra, lần này trong nháy mắt lực hút truyền tới đã vượt lên trước quỷ tu một bước mà hướng về phía trước.
Hắc vụ nổi lên sóng gợn, Giang Nguyệt Bạch thuận lợi xông qua trở ngại, trong nháy mắt bình chướng lại khép kín, "tầm mắt" nàng thấy hiện lên chín cặp đồng tử màu đỏ máu.
Vì bị kẻ xâm nhập như nàng quấy rầy, chín cặp mắt hung tợn nham hiểm cùng nhau nhìn qua.
Đau nhói một hồi, bạch đằng bị bình chướng khép lại tạp gãy, ý thức Giang Nguyệt Bạch trở về bản thể, kinh hãi toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Đó là… chín đầu rồng sao?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận