Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 222: Bộ bao tải (length: 11869)

Ngoại ô phía bắc thành Khổng Phương, giữa hè tiếng ve kêu khiến người ta bực bội, hai con chim sẻ đậu trên tường viện nhỏ ở ngoại ô, một con kêu ríu rít không ngừng, một con ngây ra bất động.
Giang Nguyệt Bạch và Tạ Cảnh Sơn ẩn mình trong rừng cây bên ngoài viện, cầm kính quan ảnh, xem hình ảnh truyền đến từ chim sơn ca khôi lỗi.
Đình đài lầu các, nước chảy bao quanh, một công tử mặc y phục trắng đang ôm một nữ nhân mềm mại tận xương, ngồi trong đình nhỏ giữa hồ nói cười.
Không bao lâu, gió thổi màn che, hai người lăn thành một đoàn, phía sau nữ tử có một cái đuôi cáo dựng lên, chậm rãi đung đưa.
Giang Nguyệt Bạch chụp tấm gương xuống, “Chơi còn khá là có nghề, đúng là kim ốc giấu dị nhân.”
Mặt Tạ Cảnh Sơn đỏ lên, ho hai tiếng nói: “Cái dị nhân tộc Hồ này được Phương Minh Dật yêu thích lắm, Phương thị không cho phép đệ tử trong tộc qua lại với nữ dị nhân, cho nên Phương Minh Dật cố ý mua tòa viện nhỏ này, ba năm ngày lại lén đến một lần.”
“Vậy ngươi tố cáo hắn đi.” Giang Nguyệt Bạch nói.
Tạ Cảnh Sơn thở dài, “Ngươi thật cho rằng tộc Phương thị không biết hắn thế này sao? Hắn mê đắm sắc dục cũng đều là do Phương thị gây ra, lại thêm hắn là một trong số ít đơn linh căn của Phương thị chính tông, chỉ cần không quá đáng thì Phương thị đều sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Giang Nguyệt Bạch suy tư nói, “Ta cảm thấy Phương thị cũng không đặc biệt coi trọng hắn, nếu không thì sao lại coi hắn như heo nái để sinh con, nếu thật coi trọng, hẳn là phải khiến hắn một lòng tu luyện mới đúng chứ.”
Đánh địch một ngàn, ta bị thương tám trăm.
Tạ Cảnh Sơn ôm ngực, “Đây là trách nhiệm gia tộc, đâu phải là như ngươi nói...như vậy…khó nghe!”
Phương Minh Dật còn không biết bao giờ mới ra ngoài, Giang Nguyệt Bạch liếc Tạ Cảnh Sơn, hỏi: “Mẹ ngươi về, mấy ngày nay ngươi vui lắm phải không?”
Tạ Cảnh Sơn lại bị đâm trúng chỗ đau, “Vui cái rắm, đến giờ ta còn chưa nhìn thấy mặt mẹ ta lần thứ hai, nàng với cha ta không biết chạy đi đâu rồi.”
Phụt~ Giang Nguyệt Bạch nhịn cười, “Cha mẹ ngươi tình cảm tốt thật, đó là chuyện tốt, chờ họ xong chuyện tâm tình thì tự nhiên sẽ nhớ đến ngươi thôi.”
“Ta thấy chưa chắc, năm đó nếu không phải ông tổ ta sống chết ép thì bọn họ mới không sinh ra ta.”
Tạ Cảnh Sơn oán hận đầy mình, như con cún nhỏ bị bỏ rơi.
“A Nam mấy ngày nay cũng toàn chạy ra ngoài, không biết đi đâu, trạng thái của nàng không được tốt lắm, ta có hơi lo cho nàng.” Giang Nguyệt Bạch chuyển chủ đề.
Tạ Cảnh Sơn nói, “Nàng vốn rất có chủ kiến, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đợi mấy ngày nữa sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội Thiên Diễn tông của chúng ta đến hết, ta đứng ra tổ chức một buổi gặp mặt, cho nàng thư giãn một chút.”
“Ừm, sư phụ ta cũng hẹn đến Khổng Phương thành trước Phong Vân hội, đến lúc đó ta hỏi ý kiến của ông, cùng nghĩ cách giúp A Nam.”
Núi xa mờ ảo, mây cuộn trôi bay.
Hai người từ sáng đến hoàng hôn, ánh chiều tà rọi xuống rừng cây, Phương Minh Dật mới quyến luyến chia tay giai nhân, mang theo dị nhân đầu hổ đi ra từ viện.
Đại trận mở ra, viện nhỏ biến mất, liền thành một khối với rừng cây xanh biếc, không còn chút dấu vết nào.
Dị nhân đầu hổ quỳ rạp trên mặt đất, để Phương Minh Dật giẫm lên lưng cưỡi sư hống lông trắng, lại từ dị nhân đầu hổ dắt đi, chậm rãi trở về Khổng Phương thành.
“Vẫn là nương thú vị, con Lục Nam Chi lạnh như băng kia, nhìn đã mất hứng rồi.”
Phương Minh Dật hừ lạnh châm chọc, vênh váo đắc ý.
“Bất quá, nếu có thể bẻ gãy sự kiêu ngạo của Lục Nam Chi, khiến nàng phủ phục dưới chân ta lấy lòng, nghĩ đến cũng thấy thú vị.”
Dị nhân đầu hổ không nói một lời, dắt sư hống lông trắng nhanh chân bước về phía trước.
Khi đi qua rừng, xung quanh tĩnh mịch không tiếng động, dị nhân đầu hổ đột nhiên giữ sư hống lông trắng lại, Phương Minh Dật bất ngờ không kịp đề phòng bị trượt xuống, giận tím mặt.
"Hỗn trướng!"
Khí kình sắc bén từ tay Phương Minh Dật vung ra, hung hăng quất lên người dị nhân đầu hổ, da tróc thịt bong.
Dị nhân đầu hổ nhíu mày, trầm giọng nói: "Xung quanh không có tiếng ve."
Phương Minh Dật đưa tay ra dừng lại, lúc này mới phát hiện không khí xung quanh không đúng.
Gió nổi lên, lá bay, một bóng người không mặt bỗng nhiên xuất hiện trên cây.
Trường kiếm quét qua, khí lưu cuồn cuộn, chín mươi chín thanh kiếm nhỏ trong nháy mắt mở ra, ngân quang lưu chuyển, khí thế kinh người.
Thần sắc Phương Minh Dật run lên, “Càn rỡ! Ngươi thế nhưng đối với người nhà Phương thị…”
Lời còn chưa dứt, kiếm khí đã rót thành mây, điên cuồng bắn tới.
Vù vù vù!
Sư hống lông trắng kinh hãi chạy như điên, Phương Minh Dật rơi xuống đất, dị nhân đầu hổ một ngựa đi đầu, chắn trước mặt Phương Minh Dật.
Kiếm lưu đến trước mặt dị nhân đầu hổ thì đột nhiên tách ra hai bên, lách qua hắn trực tiếp hướng mặt Phương Minh Dật mà tới.
Phương Minh Dật kinh hoàng thất sắc, khuyên tai bên hông ngọc quang bừng nở hóa thành khí tráo màu xanh.
Phanh phanh phanh!
Trong tiếng va chạm dày đặc, khí tráo khuấy động, ngân mang nổ tung, không gây tổn thương chút nào cho Phương Minh Dật.
Đợi đến khi kiếm quang hoàn toàn bị đẩy lùi, Phương Minh Dật đứng dậy từ mặt đất, phủi đất cát vụn cỏ trên người.
“Trò mèo con con mà cũng dám lỗ mãng, ngươi có biết ngươi đang hạ thủ với ai không, thật sự là...”
Rừng sâu u ám, xung quanh trống trải không một bóng người, Phương Minh Dật lúc này mới phát hiện, hắn đã rơi vào một loại mê trận nào đó.
Ngay lúc này, những sợi tơ vô hình chui ra từ dưới đất, trong lúc Phương Minh Dật hoàn toàn không hề cảnh giác, trong nháy mắt trói chặt hai tay hai chân của hắn, rồi cắm sâu vào kinh mạch, ngăn cản hắn vận chuyển linh khí.
Phương Minh Dật kinh hãi mở to mắt, “Ai! Cút ra cho…”
Bốp!
Một cái tát vào mặt Phương Minh Dật, là do chính tay hắn đánh.
Trong miệng tê dại, khóe miệng rỉ máu, Phương Minh Dật kinh hãi nhìn tay mình, tiếp theo, tay kia của hắn cũng giơ lên, lại một lần nữa tát vào mặt mình.
Bốp!
Tiếng bạt tai giòn giã vang vọng, đặc biệt êm tai.
Phương Minh Dật tức giận không kìm chế được, toàn thân khí huyết chấn động, kích phát thần lực tiềm ẩn trong huyết mạch, đấu sức với sợi tơ thần thức trên người.
Bàn tay đang giơ lên dừng lại, chỉ ba giây sau, tay kia lại giáng một đòn nặng vào mặt Phương Minh Dật.
Phụt!
Răng gãy lẫn máu tươi phun ra.
Phương Minh Dật kinh ngạc phát hiện, lực lượng ẩn chứa trong sợi tơ thần thức mỏng manh này mênh mông như biển, khiến hắn có cảm giác bất lực trước uy áp của chân nhân Kim Đan.
“Rốt cuộc là ai? Lại dám hạ thủ với người nhà Phương thị, chẳng lẽ không sợ cả tộc Phương thị trả thù sao?”
Phương Minh Dật gào thét điên cuồng, một mảng bóng tối lớn từ trên trời giáng xuống, Phương Minh Dật cả người trực tiếp bị bao bọc trong một tấm vải đen lấp lánh phù quang, thần thức bị ngăn cách, không nghe không thấy gì nữa.
Phanh!
Một cây côn đánh vào đùi, Phương Minh Dật kêu đau ngã xuống đất, tiếp theo càng nhiều những đòn côn như mưa quất vào người hắn.
Không mất mạng, nhưng thật đau!
"A a a! Đừng đánh, các ngươi muốn cái gì, ta cho các ngươi mà!!!”
Trong rừng cây, hai người đeo mặt nạ vung gậy gỗ đặc chế có thể tăng thêm đau đớn, đánh túi bụi vào Phương Minh Dật đang bị bọc trong vải đen.
"Đánh chết cái tên vương bát đản nhà ngươi, coi thường tiểu gia ta đã đành, còn dám sỉ nhục tổ phụ và bạn của ta, hôm nay gọi ngươi xem uy lực gậy của ta!"
Tạ Cảnh Sơn đánh từng côn từng côn, nhìn Phương Minh Dật lăn lộn dưới đất, rên rỉ cầu xin tha thứ, chỉ thấy sướng khoái hả dạ.
"Tha cho ta đừng đánh… xin đừng đánh..."
“Lục Nam Chi cũng là loại người như ngươi dám nghĩ đến sao, tên hỗn đản này!”
“Đừng đánh… van xin các ngươi… đừng đánh...”
Giang Nguyệt Bạch chống gậy chống đầu, cau mày.
“Đủ rồi mau đi thôi, ta dùng thuật khống tuyến này rất hao tổn thần thức, thần lực huyết mạch của Phương Minh Dật đúng là có chút khó nhằn, ta sắp không giữ được nữa rồi.”
Khống tuyến thuật khống người, là ý tưởng bộc phát gần đây Giang Nguyệt Bạch mới bắt đầu luyện tập, nhưng cũng chỉ có tác dụng với người có tu vi không hơn nàng quá nhiều, hoặc bị lạc đàn.
Nếu hai người cùng có mặt, người còn lại tùy tiện dùng pháp khí gì đó là có thể chặt đứt tuyến thần thức.
Phanh!
Tạ Cảnh Sơn giáng cây côn cuối cùng xuống chân chó của Phương Minh Dật, hắn kêu đau một tiếng, triệt để đau ngất đi.
Giang Nguyệt Bạch nhíu mày lùi lại, bảo Tạ Cảnh Sơn đi trước, nàng liếc mắt trái phải, cuối cùng tung ra một chiêu "Cát vàng hãm" lên người Phương Minh Dật.
Rừng cây u ám yên tĩnh, Phương Minh Dật thân một bộ quần áo rách nát đầy máu / bị vùi từng tảng từng tảng dưới đất, chỉ còn cái đầu sưng như đầu heo bê bết máu lộ ra bên ngoài.
Tất cả dấu vết xung quanh cũng đều bị bùn đất che lấp.
“Ha ha ha, thoải mái sảng khoái quá, ta lớn như vậy chưa từng thấy thoải mái như hôm nay ha ha ha.”
Ở một phía khác của rừng cây, hai người chạy như bay dừng lại, Tạ Cảnh Sơn nhấc mặt nạ lên, cười lớn sung sướng.
"Thật muốn dùng ngọc lưu ảnh ghi lại cảnh vừa rồi, mỗi người ở Khổng Phương thành một bản, xem về sau Phương Minh Dật còn dám phách lối thế nào."
Giang Nguyệt Bạch tháo mặt nạ, ăn một viên ngưng thần đan khôi phục thần thức, sắc mặt hơi tái nhợt.
“Ngươi bớt đi, Phương thị quả thực không dễ chọc, chỉ hy vọng Phương Minh Dật biết sợ mất mặt, không làm lớn chuyện.” Tạ Cảnh Sơn khoát tay nói, "Không có gì đâu, Phương Minh Dật tốt nhất cũng giữ mặt mũi, chắc chắn không dám làm ầm ĩ điều tra, hơn nữa hai ta hôm nay cả ngày đều ở Sơn Hải Lâu, rất nhiều người nhìn thấy, có ra khỏi Khổng Phương thành đâu."
Giang Nguyệt Bạch cười khẽ, "Thật là có ngươi."
"Nói đi nói lại, ta qua mấy ngày có thể lại đánh hắn một trận không? Ta cảm thấy hôm nay ta không phát huy tốt."
Tạ Cảnh Sơn xoa xoa tay, mặt cười gian.
"Giang sư muội, Tạ sư đệ!"
Âm thanh quen thuộc truyền đến, Giang Nguyệt Bạch vừa quay đầu, liền thấy Đường Vị Miên từ đằng xa đi tới, phía sau còn có một nam tu trẻ tuổi tướng mạo không tệ, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Giang Nguyệt Bạch cùng mặt nạ vô tướng trên tay nàng.
"Đường sư tỷ? Ngươi đến từ lúc nào vậy?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Đường Vị Miên cười nói, "Hôm nay ta mới đến, vừa nãy đại sư huynh ta nói phía trước có người đánh nhau, bảo ta cùng hắn tránh đi một lát, hóa ra là ngươi à, là gặp phải kẻ xấu nào sao? Ngươi có bị thương không?"
Giang Nguyệt Bạch cùng Tạ Cảnh Sơn nhìn nhau một cái, lại đồng loạt nhìn về phía nam tu Kim Đan sơ kỳ sau lưng Đường Vị Miên.
Ánh mắt như muốn giết người diệt khẩu của hai người kia làm Lý Thận Chi trong lòng chấn động, sao hắn cũng không ngờ nữ tu giết người đốt xác, thu hồn chủng thảo hôm đó hắn thấy lại chính là Giang Nguyệt Bạch hắn đang tìm.
Còn có chuyện vừa rồi, con trai Phương thị cũng dám bắt vào bao đánh bầm dập...
Mặt Lý Thận Chi nghiêm lại, "Giang sư điệt, tại hạ Lý Thận Chi, là đại đệ tử của Phất Y chân quân, sư điệt cứ yên tâm, sư phụ ta nợ ngươi, ta nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất gấp đôi... không, gấp ba hoàn lại!"
- Hôm nay chỉ có hai chương, hẹn ngày mai gặp ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận