Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 28: Trần duyên (length: 9356)

Nếu là hôm qua, Giang Nguyệt Bạch chưa từng thấy Triệu Phất Y vung tay làm rung chuyển trời đất, thì có lẽ hôm nay nàng đã đồng ý, chỉ cần Mặc Bách Xuân bằng lòng mang theo cả ông nội nàng cùng đi.
Giờ phút này nàng đã có mục tiêu vững chắc và người mình muốn theo đuổi, nên sẽ không do dự, dao động tâm trí.
Nàng muốn bái người làm Phất Y chân quân, nàng muốn học trận pháp lay động trời đất!
Cây gỗ trong tay Mặc Bách Xuân bị mài gãy, kinh ngạc nhìn Giang Nguyệt Bạch.
"Nha đầu, đây là cơ duyên hiếm có, con phải suy nghĩ kỹ đấy." Đào Phong Niên vội vàng nói.
Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch kiên định, nói với Mặc Bách Xuân: "Đa tạ chân nhân coi trọng, nhưng ta đã có đạo của riêng mình muốn theo đuổi, chỉ có thể xin lỗi chân nhân."
Đào Phong Niên một mặt lo lắng, sợ Giang Nguyệt Bạch chọc giận Mặc Bách Xuân, ai ngờ trong mắt Mặc Bách Xuân lại lộ vẻ thưởng thức không chút che giấu.
"Tuổi nhỏ mà đạo tâm kiên định, thật là ngọc thô trời phú, hôm nay nếu ngươi nói không nỡ người nhà, hay viện lý do để cự tuyệt ta, ta nhất định sẽ trói ngươi đi. Nếu không muốn bái ta làm thầy, thì mau đi xa, đừng làm ta đau lòng."
Giang Nguyệt Bạch cúi đầu khom lưng, kéo Đào Phong Niên rời đi.
Mặc Bách Xuân đổi một khúc gỗ khác tiếp tục mài, tiếp tục chờ đợi người hữu duyên đến cửa.
Trước cửa nhà in.
"Nha đầu, con thật không hối hận sao?" Đào Phong Niên thay Giang Nguyệt Bạch thấy tiếc.
Giang Nguyệt Bạch vẻ mặt bình tĩnh, hiếu kỳ nhìn vào bên trong nhà in.
"Sao phải hối hận, con lại không thích làm đồ đệ của nàng, ông tổ và cha con cả đời mài gỗ, con còn bé đã ăn bánh ngô mà toàn thấy vụn gỗ rồi, con mới không muốn giống bọn họ tiếp tục mài gỗ."
"Chỉ vì vậy thôi?" Đào Phong Niên kinh hãi, tâm tư con nít sao lại đơn giản như vậy?
Giang Nguyệt Bạch cười hắc hắc: "Quan trọng nhất là, con muốn mãi ở bên cạnh ông nội, ngoài người nhà con ra, trên đời này không ai đối tốt với con hơn ông nội cả."
Đào Phong Niên sống mũi cay xè suýt rơi nước mắt, "Con nha đầu này, khẩu phật tâm xà!"
"Con là khẩu mật bụng dao, dao kẹo mứt."
Đào Phong Niên hít một hơi, "Chuyện này coi như qua, không nhắc lại nữa, tiếp theo con muốn đi đâu, ông nội đều đi cùng con, đi dạo đủ rồi thì về."
Hai ông cháu, đi dạo khắp Nam Cốc.
Chợ phía đông mua bút vẽ bùa, chợ phía tây mua sách vở, phía nam thành mua giấy vàng, phía bắc thành mua hạt giống.
Từ khi người nhà mất, Giang Nguyệt Bạch đã lâu chưa vui vẻ như hôm nay, bụng ăn căng tròn, túi tiền xẹp lép.
Đồ hữu dụng không cần nhét vào túi trữ vật, nếu không phải nhà không còn chỗ, thì hận không thể vơ hết cả khu chợ.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều rực rỡ.
"Con chạy chậm thôi, đang ăn đồ đó, cẩn thận que kẹo đâm vào."
Đào Phong Niên đội mặt nạ mèo lên đầu, một tay ôm hộp gỗ, một tay túm túi giấy kẹo mứt Giang Nguyệt Bạch ăn chưa hết, thở hổn hển đuổi theo phía sau.
Sức lực con nít, tràn trề không thể tưởng tượng nổi.
"Ông ơi, ông mau tới, bên này đang đấu phù."
Giang Nguyệt Bạch kéo mặt nạ mèo lên, cắn một miếng kẹo mứt, vung đèn lồng thỏ ra sau lưng, giống như con khỉ nhỏ nhảy nhót né tránh trong đám người, nhìn không thấy bên trong mà sốt ruột đến độ cào đầu gãi tai.
Lửa tóe tung, tiếng nổ ầm ầm, mọi người thỉnh thoảng lại thốt lên kinh ngạc.
"Trời ơi! Con xuống cho ta!"
Đào Phong Niên đuổi đến, kéo Giang Nguyệt Bạch đang leo lên cổng chào chợ xuống.
Hắn lần đầu phát hiện, con bé này trong xương cốt là con khỉ, nó hôm nay giải phóng bản tính, hắn thật chịu không nổi.
"Không đi không được nữa, tìm một chỗ ở trước, mai lại cho con chơi nửa ngày, buổi chiều chúng ta về."
Khách phòng Tê Vân Các.
Đào Phong Niên vừa vào phòng đã ngã đầu xuống một chiếc giường mà ngủ, không bao lâu, tiếng ngáy vang lên.
Tu luyện gần bốn mươi năm, hắn đã lâu chưa ngủ được an giấc như thế.
Giang Nguyệt Bạch đắp kín chăn cho Đào Phong Niên, mình thì quỳ trên ghế, cúi người bày đồ ăn lên bàn.
Một năm trước, nàng cũng không dám mơ đến một bàn đồ ăn ngon thế này, ba ngày có được nửa cái bánh bao đen cũng là tốt lắm rồi.
Vừa ăn bánh bao, Giang Nguyệt Bạch vừa lấy đồ đã mua hôm nay ra xem.
Một chiếc bút lông dây leo dùng để vẽ bùa đã tốn năm mươi linh thạch hạ phẩm, ba lượng cát phù và hai xấp giấy bùa tốn mười linh thạch hạ phẩm.
Một cuốn « Cửu phẩm phù lục toàn giải », tiêu hết hai mươi linh thạch hạ phẩm, cuốn sách này trong thư viện tông môn cũng có, nhưng nàng không có điểm cống hiến.
Còn có năm tấm cửu phẩm ngũ hành phù lục bán chạy nhất, dùng để tham khảo học tập.
Một tấm cửu phẩm phù lục trị giá một linh thạch hạ phẩm, nói cách khác nàng phải dùng những thứ này vẽ ra một trăm lẻ năm tấm cửu phẩm phù lục mới có thể huề vốn.
Hôm nay đi dạo một vòng, túi linh thạch của nàng đã cạn đáy, chỉ còn lại năm linh thạch cuối cùng.
Nếu không phải Đào Phong Niên không cho nàng ăn đan dược, nàng còn muốn thử đan dưỡng khí, nghe nói có thể tăng tốc độ hành công, hấp thụ được nhiều linh khí hơn.
Đào Phong Niên nói rõ, trừ đan dược giải độc chữa thương, tất cả đan dược hỗ trợ tu hành nếu không phải thượng phẩm thì đều có độc, trong thời gian ngắn có thể tăng tu vi, dùng lâu sẽ dẫn đến tắc nghẽn kinh mạch.
Sau này loại bỏ độc đan sẽ tốn công tốn sức hao tổn dược liệu, liên lụy đến việc tu hành.
Nếu không có tình huống cần thiết thì không nên dùng đan dược.
Đào Phong Niên ngoài hạt giống ra thì không mua gì cả, Giang Nguyệt Bạch vẽ họa lại hai mươi mẫu tự lưu địa của Đào Phong Niên, đến trước mùa xuân năm sau, phải trồng chút linh thực nhanh thu hoạch.
Giang Nguyệt Bạch đề nghị trồng linh thái, lớn nhanh, nhu cầu thực phẩm số lượng lớn, giá lại cao.
Đào Phong Niên ngại linh thái khó chăm, nên mua hạt giống thủy xương bồ, tưới nước xuống linh điền sau đó vãi hạt cũng không cần quản, nó tự mọc, dùng làm thức ăn cho linh thú.
Dọn dẹp xong đồ đạc, Giang Nguyệt Bạch ăn no nê, lấy cuốn « Ngũ vị tạp tập » vừa mua nằm trên giường đọc.
"Vào phường thị, lâu không thấy bóng người, cứ ngỡ đã qua mấy đời, sắp xếp nửa tháng, ham mê thoải mái dễ chịu, bèn đi."
"Đi về phía tây trăm dặm, trên đường gặp ba tà tu, đồ sát thôn làng luyện khí, khổ chiến một đêm, giết hết, suýt chết."
"Đi sâu vào núi hoang, gặp bầy yêu lang, vừa đánh vừa lui, bị kẹt trong hang núi ba tháng, tu hành không ngừng, đi ra được, diệt lang vương."
"Mười ba năm tu hành, luyện khí viên mãn, nghe nói trước khi Trúc Cơ phải cắt trần duyên. Trở về Vân quốc, rồi lại lên đường tu hành. Ngô cả đời này, không hổ với thiên tử, không hổ với bách tính, không hổ với tông tộc, chỉ thua một người. Tự hỏi lòng mình, hổ thẹn, vẫn không hối hận."
"Đại đạo vô tình, duy ngô độc hành, trần duyên hết, Trúc Cơ thành công!"
Câu chữ ngắn gọn, ý chí chiến đấu xuyên thấu từng con chữ, khiến Giang Nguyệt Bạch trong lòng kích động, khó có thể ngủ được.
Nàng dứt khoát đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, ngắm trăng cho tĩnh tâm.
Trăng sáng vằng vặc, người phụ nữ trung niên nằm trên ghế trúc nhắm mắt ngủ, sắc mặt trắng bệch còn mang vẻ bệnh tật, bên cạnh người đàn ông to lớn đang đan tay mười ngón với nàng, ngồi yên lặng bên cạnh làm bạn.
"Hồng sư huynh?"
Giang Nguyệt Bạch nhận ra người đàn ông, không khỏi cất tiếng gọi, Hồng Đào quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Vốn định đóng cửa sổ tránh đi, nhưng Hồng Đào lại phất tay ra hiệu với nàng.
Giang Nguyệt Bạch nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, rơi xuống trong sân, chậm rãi đi đến trước mặt Hồng Đào.
"Giang sư muội, phiền muội giúp ta trông Uyển Nương một lát, ta đi chút rồi về."
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, Hồng Đào đi vào sương phòng sau viện.
Sương phòng trong sân cho thuê dài hạn, có thể thấy Hồng Đào đã ở đây một thời gian không ngắn.
Người phụ nữ trên ghế trúc có đôi lông mày dịu dàng, có thể thấy là người xinh đẹp ôn nhu, nhưng thân thể nàng không có chút linh quang, hiển nhiên là người phàm.
Không bao lâu, Hồng Đào đổi bộ hỉ phục bước ra, trên tay cầm mũ phượng.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Giang Nguyệt Bạch, Hồng Đào nhìn người phụ nữ, ánh mắt thâm trầm.
"Ta và Uyển Nương vừa gặp đã yêu, vốn nên ở cùng nhau cả đời nơi thế tục, ai ngờ thế sự vô thường, cẩu quan cường ép Uyển Nương làm thiếp, ta giết cẩu quan bị truy sát, đến nơi chín chết một sống thì được tiên duyên. Tưởng rằng ta không còn, Uyển Nương sẽ gả cho người tốt, mỹ mãn một đời."
"Nếu không phải lần này ta luyện khí viên mãn cần đoạn trần duyên, lòng không yên với nàng, cũng không biết nàng vẫn luôn ở ni cô am cạo tóc tu hành chờ ta trở về, chỉ tiếc ta vẫn về muộn, hai mươi năm lo nghĩ, nàng đã hao tổn hết tinh khí, bệnh nguy kịch."
"Ta đưa nàng đến đây dưỡng bệnh, dốc hết sức lực chữa trị cho nàng, nhưng nàng không muốn cản trở tiên lộ của ta một lòng muốn chết, tối nay là đại nạn của nàng. Ta lúc trẻ nông nổi, phụ nàng cả một đời, lúc này có thể vì nàng mà làm, chính là cưới nàng làm vợ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận