Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 283: Sư phụ giáo ta (length: 10525)

[Tiểu linh chi bá đạo của ngươi không để ý ý nguyện trời đất, cưỡng ép cướp đoạt trời đất, tiên thảo kinh độ thuần thục +1] Đỉnh đầu mát lạnh, Giang Nguyệt Bạch giật mình tỉnh giấc, xoáy nước khí lưu yếu ớt trên đỉnh đầu đột ngột biến mất.
Chuyện gì xảy ra vậy?
«Tiên Thảo Kinh» lần đầu tiên tăng độ thuần thục trong tình huống không thi triển lên linh thực, dù chỉ có một điểm, nhưng đối với nàng mà nói thật không thể tưởng tượng nổi.
Đồng thời cũng chứng minh cho ý tưởng bấy lâu nay của nàng, bản chất của «Tiên Thảo Kinh» là cướp đoạt thiên địa!
Thật sự có thể cướp đoạt thiên địa!
Vậy nàng còn tốn linh thạch mua linh thực ngàn năm làm gì?
Ăn cướp thiên địa không phải tốt hơn sao!
Giang Nguyệt Bạch kích động đến có chút run rẩy, nàng cúi đầu nhìn «Thôn Thiên Công» đang nắm trong đầu ngón tay, hồi tưởng lại cảm ngộ khi vừa xem công pháp.
«Thôn Thiên Công», theo tổng cương thuật lại, đi theo con đường nuốt ăn thiên địa, không câu thông cảm ứng sự tồn tại của linh khí thiên địa, cũng không quan tâm tâm cảnh hay tâm ma, mạnh mẽ bá đạo nuốt ăn tất cả sự vật có năng lượng trong trời đất.
Chỉ là bộ công pháp này sau khi bị cải biên đã trở nên tầm thường, không còn chú trọng vào việc nuốt ăn thiên địa ra sao, mà là cưỡng ép nuốt lấy tu vi linh khí từ yêu thú thậm chí nhân tu.
Làm như vậy tệ hại rất lớn, linh khí hỗn tạp, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
"Vừa bá đạo vừa điên cuồng, sớm muộn gì cũng luyện người thành kẻ điên, nhưng phần được thuật lại trong tổng cương có chút dẫn dắt cho ta trong việc lĩnh ngộ pháp cướp đoạt thiên địa, vừa rồi hẳn là đã thành công cướp đoạt thiên địa trong tình huống đó."
Đầu mũi thoảng hương thơm thanh nhã tỏa ra từ trâm hoa lan, Giang Nguyệt Bạch vuốt ve cốt giản trong tay, hồi ức lại trạng thái vừa rồi.
Tầng cửa sổ ngăn cách cướp đoạt thiên địa đã bị nàng chọc thủng một lỗ nhỏ, chỉ cần cho nàng thêm chút thời gian để cảm ngộ và luyện tập sâu hơn, nàng có thể gỡ toàn bộ khung cửa sổ xuống.
"Trong này còn nói đến linh khí yêu thú trong yêu đan có thể nuốt ăn, pháp môn cốt lõi "xoáy nước" thật sự có thể tách khí tức bạo ngược trong yêu đan ra sao?"
Giang Nguyệt Bạch gãi đầu, muốn thử nhưng không dám dùng chính mình làm vật thí nghiệm.
Nếu tách không được mà tùy tiện hút linh khí trong đó, thử xem liền đi chầu trời luôn!
"Cẩn thận không bao giờ thừa, ta xem lại xem đã."
Giang Nguyệt Bạch lấy ra giấy và bút than của mình, bắt đầu vùi đầu nghiên cứu, trích những câu trong tổng cương «Thôn Thiên Công», viết xuống suy nghĩ và vấn đề của mình.
Trước tiên diễn giải khả năng trong đầu, gặp vấn đề mà nhận thức hiện tại không thể giải quyết thì bỏ qua một bên.
Bên ngoài chiến đấu đánh suốt một đêm, mãi đến lúc tờ mờ sáng, tiếng oanh minh mới dần dần ngừng lại, Bích Nhai đảo quay về sự yên tĩnh.
Kết quả trận chiến đúng như Giang Nguyệt Bạch dự đoán, Thiên Cửu cung và Tam Nguyên giáo gần như toàn quân bị diệt, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh cầm đầu mang theo một Kim Đan chạy trốn.
Tốn Phong ngừng lại, Triệu Phất Y và Lê Cửu Xuyên liền dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.
Bến cảng chật ních, đều là các tu sĩ muốn rời đi, Phi Yên Các không chịu mở đại trận phòng hộ, muốn kiểm tra lai lịch thân phận của tất cả mọi người.
Mọi người vốn tưởng rằng phải trì hoãn rất lâu, ai ngờ người của Phi Yên Các nhận ra Triệu Phất Y và Lê Cửu Xuyên là người của Thiên Diễn tông, lập tức thả người đi, đối với bọn họ thập phần cung kính.
"Nhìn không ra, Thiên Diễn tông chúng ta tại Bắc hải có mặt mũi như vậy." Lý Thận Chi trêu chọc một câu khi lên thuyền.
Không ít người không hiểu rõ chuyện gì, Giang Nguyệt Bạch thì biết sơ sơ, một mặt là do quan hệ không tệ của thái thượng trưởng lão và chủ các Phi Yên, một mặt khác là bởi vì Tạ Cảnh Sơn là đệ tử Thiên Diễn tông.
Tốn Phong qua đi, trên biển gió êm sóng lặng, ngay cả hung thú cũng ít đi rất nhiều.
Linh thuyền lơ lửng đi với tốc độ cao nhất, muốn trong một tháng chạy tới quần đảo Toái Tinh phương bắc, sau đó trong vòng hai tháng bố trí xong đại trận dựng lên doanh địa.
Nếu không lần sau Tốn Phong đánh đến, bọn họ đều không trụ nổi.
Thuyền vừa ra khơi, Giang Nguyệt Bạch liền bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, tiến đến trước mặt Lê Cửu Xuyên.
"Sư phụ, ta muốn thỉnh giáo người hai vấn đề, chỉ hai cái thôi."
Lê Cửu Xuyên mi tâm giật giật, đến rồi!
Xoa xoa mi tâm, Lê Cửu Xuyên ra hiệu cho Giang Nguyệt Bạch cùng hắn đến cột buồm xà ngang, chuyến này hắn còn muốn đi ngoại hải truy tra tung tích của Thanh Nang Tử, cần phải đồng hành.
Hai người ngồi xuống trên cột buồm xà ngang, trời đất mênh mông, biển rộng bao la, làm cho lòng người thêm thoải mái.
"Hỏi đi."
Giang Nguyệt Bạch suy nghĩ rồi hỏi trước: "Ta muốn học chiêu sư phụ đêm qua búng tay bắn ra lá kia."
Vấn đề này tương đối bình thường, cái vấn đề phía sau liên quan đến công pháp quỷ dị, nàng sợ sư phụ lúc đó tức giận sẽ không nói cho nàng, cho nên hỏi trước vấn đề an toàn một chút.
Lông mày Lê Cửu Xuyên giãn ra, cái này hắn có thể dạy!
"Đây là một tiểu pháp môn điều khiển linh khí tinh vi."
Nói rồi, Lê Cửu Xuyên giơ tay ra, linh khí trong lòng bàn tay tràn ra vẽ nên gân lá, từ gân lá lại mở rộng thành một chiếc lá.
"Từ từ từ từ!" Giang Nguyệt Bạch nắm lấy cánh tay Lê Cửu Xuyên, "Người nhanh quá ta không nhìn rõ, lại lần nữa đi!"
Bộ dạng hung dữ của Giang Nguyệt Bạch làm Lê Cửu Xuyên bật cười, tản lá vừa rồi, lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi lần nữa thúc đẩy sinh trưởng một "chiếc lá".
Lần này Giang Nguyệt Bạch nhìn rõ ràng nhưng vẫn không hiểu ra sao, bởi vì linh khí trong lòng bàn tay của sư phụ nàng không phân biệt được thuộc tính, không có ngũ hành chi phân, cảm giác như là các thuộc tính khác nhau hòa vào nhau.
Hơn nữa chiếc lá này sinh động như thật, dù là hình dáng hay khí tức tỏa ra, đều giống như lá thật.
Lê Cửu Xuyên vừa muốn mở miệng, Giang Nguyệt Bạch lập tức nói: "Người đừng nói, để ta tự nghĩ xem, ta không thể cái gì cũng không động não chứ."
Lê Cửu Xuyên cười lắc đầu, Giang Nguyệt Bạch chăm chú nhìn một lát, đưa tay chọc vào chiếc lá, kết quả ngón tay xuyên thẳng qua lá cây.
"Không phải lá thật a."
"Nếu là thật, thì đó là tạo vật từ hư vô, chỉ có tu sĩ đại thừa nắm giữ pháp tắc thiên địa mới có thể làm được."
"Vậy người làm ra thứ này để làm gì?"
Lê Cửu Xuyên cười nói, "Năm đó tại Vạn Pháp Đường, có một năm vào đông, đối mặt với sân đầy cây khô lòng sinh chán nản, liền nghĩ tự mình thêm một chút màu xanh biếc, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu cái này."
"Nói đến, chính là quá trình thúc đẩy lá cây sinh trưởng này, làm ta điều khiển linh khí tỉ mỉ hơn, con xem."
Lê Cửu Xuyên lấy ra một khối long tủy sắt được xưng là kiên cố nhất trong tu chân giới, điều khiển chiếc lá nhẹ nhàng quét qua, long tủy sắt vang lên một tiếng bị cắt đôi.
Giang Nguyệt Bạch tay nhanh mắt lẹ bắt được nửa mảnh bị gãy, mặt cắt bóng loáng vuông vắn.
"Lợi hại vậy sao?"
Nàng lật tay lấy từ dù thái hòa xuống một mảnh lông vũ định dùng nó để cắt, kết quả ma sát bắn ra một chuỗi lửa hoa, chỉ để lại một vết lõm.
Lê Cửu Xuyên con mắt sáng lên, "Khi nào mà linh khí lại sắc bén như vậy, đủ để phá vỡ hộ thể cương khí của tu sĩ kim đan."
"So với của người thì còn kém xa, chiếc lá này của người nếu đánh ra, cũng có thể giống như đêm qua đem đồ vật trực tiếp nổ thành bột mịn sao?"
Lê Cửu Xuyên suy nghĩ một chút nói, "Không đạt đến nguyên anh kỳ thì không được."
Giang Nguyệt Bạch giơ tay mình lên, căn cứ những gì vừa quan sát được thúc đẩy sinh trưởng một mảnh lá nhưng dù cố gắng thế nào, cũng chỉ tụ ra một đống mộc linh khí màu xanh trong lòng bàn tay, ngay cả hình dáng lá cây cũng không có.
Hơn nữa linh khí vừa tụ lại liền bắt đầu tiêu tán, nàng thu lại cũng không được.
Lê Cửu Xuyên thấy Giang Nguyệt Bạch nghiêng đầu nhíu mày, vẻ mặt không chịu thua không ngừng thử liền không nhịn được cười phá lên.
"Người không được cười ta, làm như vậy là đả kích lớn đến sự tự tin của ta đấy!"
"Khụ~" Lê Cửu Xuyên nín cười, "Pháp môn này đợi đến khi con kết đan rồi học sẽ dễ hơn, chỉ khi nào trải qua quá trình ngưng kết khí đan thì mới có thể chạm vào ngưỡng cửa điều khiển linh khí tinh vi, linh khí của tu sĩ kim đan xưa nay đều thu phóng tự nhiên, làm được ngưng thực mà không lãng phí."
"Cùng một pháp thuật, tu sĩ Kim Đan sẽ biểu hiện khí tức và uy thế ra ngoài càng nhỏ càng nội liễm hơn tu sĩ Trúc Cơ, nhưng uy lực bùng nổ cuối cùng, lại lớn hơn gấp trăm lần so với tu sĩ Trúc Cơ, ngưng thực và tỉ mỉ chính là mấu chốt ở đây."
"Hộ thể cương khí của tu sĩ Kim Đan là do lượng lớn linh khí ngưng thực đến cực hạn mà thành, thoạt nhìn chỉ là một tầng khí tráo mỏng manh, nhưng còn kiên cố khó phá hơn so với pháp bảo bình thường."
"Sư phụ dạy con đi!"
Giang Nguyệt Bạch níu lấy cánh tay Lê Cửu Xuyên, mắt long lanh nhìn.
"Nhân chính là quả, quả chính là nhân, người dạy con cái này, vậy thì ngưỡng cửa kết khí đan của con chắc chắn sẽ không còn nữa."
"Đạo lý Phật môn đâu phải con dùng như vậy, học thì có thể, nhưng ta nói trước pháp môn này đòi hỏi con phải có tính nhẫn nại, chấp nhận khả năng thất bại lên đến mấy vạn mấy chục vạn lần, hơn nữa bây giờ con còn chưa dung hợp linh khí nên không thể tạo ra lá cây từ hư vô, chỉ có thể học điều khiển linh khí tinh vi trước thôi."
Giang Nguyệt Bạch gật đầu liên tục, "Vậy thì học điều khiển tinh vi trước đã."
Học được điều khiển tinh vi, nàng cũng có thể dùng ít linh khí nhất mà thả ra những pháp thuật thông thường nhưng mạnh nhất, còn luyện đan chế phù từ từ đều có thể tiết kiệm lượng lớn linh khí, chẳng phải thời gian giống nhau có thể tạo ra nhiều hơn sao?
Lê Cửu Xuyên nhìn quanh bốn phía, thấy một chậu cây linh quả để trang trí ở lối vào khoang thuyền, nhấc tay hút một chiếc lá xanh giao cho Giang Nguyệt Bạch.
"Đây."
"Để tạo ra ảo ảnh lá cây có mạch lạc rõ ràng trước, ngươi hãy thử dùng linh khí mộc của mình rót vào mạch lá, cẩn thận cảm nhận rào chắn mạch lạc, chậm rãi mài đi mạch lạc nguyên bản của lá cây, dùng linh khí của ngươi thay thế mà vẫn không làm tổn hại đến lá cây để lá cây có thể giữ nguyên hình dạng ban đầu."
Nghe thì có vẻ thật khó nhưng Giang Nguyệt Bạch lại rất phấn khích!
- Ngày mai gặp ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận