Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 237: Ngươi ta vì địch (length: 10021)

Sau một hồi mê man, Giang Nguyệt Bạch ngã xuống đất, húp trọn một miệng bụi.
"Cái thứ quái quỷ gì xông vào họng thế này, không thể giống như truyền tống trận mà nhẹ nhàng đặt người xuống à?"
Giang Nguyệt Bạch phủi bụi đứng dậy, liếc nhìn xung quanh.
Nàng đang đứng giữa một con đường đen ngòm hun hút, xung quanh không có lối ra khác, hai bên đường hầm rộng hơn ba trượng là những bức tường đồng thau cao ngất, loang lổ vết rỉ, cũ kỹ tang thương.
Thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng va chạm trầm đục, vọng lại từ nơi xa xăm.
Giang Nguyệt Bạch dụi mắt, bung lưới chắn gió, lưới chắn gió và thần thức đều không thể xuyên qua vách tường đồng cao, trong bóng tối bụi bặm và sương mù lơ lửng hòa vào nhau, mắt nàng chỉ có thể nhìn rõ mọi thứ trong vòng mười trượng phía trước và phía sau.
Một áp lực và khí tức nguy hiểm tràn ngập xung quanh khiến toàn thân Giang Nguyệt Bạch căng thẳng.
Giang Nguyệt Bạch đặt tay lên vách đồng, cảm thấy những rung động nhỏ, nàng thử dùng chiêu "Đạp Vân Tiêu" đạp không lên trên, một luồng sức mạnh lớn như Thái Sơn đè xuống người nàng ngay lập tức, đồng thời tăng dần theo đà bay lên của nàng.
Cuối cùng, khi nàng leo đến vị trí cao ba mươi trượng thì không thể nào nhích lên được nữa.
Giang Nguyệt Bạch gắng gượng chống chọi áp lực nhìn quanh, vẫn là con đường đó, vách đồng vẫn cao vút, không nhìn thấy đỉnh.
Giang Nguyệt Bạch trở lại mặt đất, không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể tạm thời tiến lên trước.
Ngọc giản của Ngũ Vị Sơn nhân cùng ngọc giản Tạ Cảnh Sơn đưa cho đã giúp nàng phác thảo được một tấm bản đồ mê cung, đồng thời cũng từ đó khám phá ra một vài quy tắc biến đổi của mê cung.
Nhưng nàng không thể xác định bản vẽ kia đang ứng với vị trí nào của mê cung hiện tại, cũng không biết có hoàn chỉnh hay không, chỉ có thể vừa đi vừa dò, chỉ cần tìm được phương vị và dấu hiệu, nàng tin rằng mình có thể dựa vào tấm bản đồ kia tìm ra một lối thoát.
Đi không bao xa, Giang Nguyệt Bạch nghe thấy tiếng trò chuyện, còn có chút quen thuộc.
"…Chỉ bằng ngươi là thứ tiện tỳ của ta mà cũng dám đối chọi, có biết cha ngươi năm xưa đã phải bồi tội Phương thị thế nào không? Hắn đã phải quỳ trước mặt ông nội ta, khẩn cầu ông lão nhân gia hủy bỏ hôn sự, kết quả thì sao?"
"Cho nên a Lục Nam Chi, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút, nếu ngươi làm ta vui, ta có thể đối xử với ngươi tốt hơn, bảo đảm cho ngươi ngồi vững vị trí đại phu nhân, bằng không hừ hừ..."
Giang Nguyệt Bạch rẽ qua khúc quanh, liền thấy Lục Nam Chi mặt mày xám xịt, một tay đẩy tay Phương Minh Dật đang vươn tới.
Bốp!
Phá Giới Châu từ trong tay áo Lục Nam Chi văng ra, lộc cộc lăn đến dưới chân Giang Nguyệt Bạch.
"Phương Minh Dật, đồ hỗn trướng vương bát đản nhà ngươi!"
Giang Nguyệt Bạch nổi giận đùng đùng, rút đao xông lên.
Phương Minh Dật run lên toàn thân, quay đầu bỏ chạy.
Giang Nguyệt Bạch định phá không chặn đường thì Lục Nam Chi đột nhiên vung kiếm về phía nàng.
Giang Nguyệt Bạch né tránh lui lại, Phương Minh Dật đã biến mất ở cuối ngã rẽ.
"A Nam, ngươi lại che chở hắn?"
Giang Nguyệt Bạch kinh ngạc nhìn Lục Nam Chi, thần sắc nàng lạnh lùng, ánh mắt không chút gợn sóng.
"Ngươi là tông môn, ta là thế gia, ở đây, ngươi và ta là kẻ địch."
Giang Nguyệt Bạch nắm đấm nới lỏng rồi siết lại, ngữ khí dịu lại, "A Nam, có phải ngươi gặp chuyện gì khó xử không? Là Phương thị uy hiếp ngươi hay Lục thị uy hiếp ngươi? Những gì xảy ra trong mê cung bên ngoài đều không nhìn thấy được, nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi có thể nói cho ta biết."
"Không có gì." Lục Nam Chi cúi mắt, nhìn phá giới châu dưới chân Giang Nguyệt Bạch, mắt chớp động.
Nàng giơ tay hút phá giới châu vào trong tay, cất kỹ trong vạt áo.
"Đừng đi cùng ta."
Nói xong, Lục Nam Chi xoay người đi về hướng Phương Minh Dật vừa chạy trốn.
"A Nam!"
Giang Nguyệt Bạch gọi với theo, Lục Nam Chi làm ngơ, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Giang Nguyệt Bạch tức giận chống đao xuống đất, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà khiến Lục Nam Chi đột nhiên thay đổi lớn đến thế, như thể đã cam chịu số phận.
Chẳng lẽ nàng thật sự tính khuất phục, gả vào Phương thị?
"Không thể nào, A Nam tính tình mạnh mẽ như vậy, đao kề cổ cũng sẽ không ủy khuất cầu toàn, nhất định là nàng có tính toán khác."
Rắc!
Từ vách đồng cao đột nhiên phát ra âm thanh nặng nề, bụi đất bay tung tóe, vách tường bắt đầu xoay tròn dịch chuyển, thay đổi vị trí.
Giang Nguyệt Bạch né tránh các vách đồng di động xung quanh, thấy con đường mà Lục Nam Chi vừa đi bị đóng lại, một con đường hoàn toàn mới xuất hiện bên cạnh nàng.
Gầm! !
Tiếng thú gầm rống, tiếng vó sắt giẫm lên mặt đất rung chuyển truyền đến, bốn năm con khôi lỗi thú đồng xanh dữ tợn đồng loạt tấn công, càng lúc càng gần.
Mắt Giang Nguyệt Bạch lóe lên, hai thanh sát phong đao đã ở trong tay, chủ động xuất kích, sát khí bùng nổ.
* Thành Khổng Phương.
Sau khi các anh kiệt tứ phương tiến vào mê cung, lối vào đóng lại, chỉ còn ba cây cột đá đứng sừng sững ở trung tâm quảng trường.
Tộc trưởng Khổng thị và Phương thị liên thủ bố trí trận phòng hộ, mời các chân quân Nguyên Anh các nhà khác đến làm khách ở tộc thành Khổng thị.
Cảnh tượng trong mê cung không thể nhìn trộm, một khi bị đánh bại, người tự nhiên sẽ bị phá giới châu truyền tống ra ngoài.
Đợi đến khi có người bước vào bãi săn bên trong, trên cột đá mới xuất hiện hình ảnh ảo, cho người bên ngoài biết được tình hình chiến đấu tại bãi săn.
Tộc trưởng Khổng Hoài Chính cùng đại trưởng lão Khổng Hoài Đức đi phía trước, Khổng Hoài Chính lo lắng nói: "Lúc này ta vẫn cảm thấy, việc đánh cược này không nên lập ra! Rõ ràng biến chuyện đơn giản thành phức tạp."
Khổng Hoài Đức điềm tĩnh, "Không cần lo lắng, thời gian này ta luôn cho người chú ý đến Giang Nguyệt Bạch kia, nàng ta trưởng thành đến hôm nay quả thực có chút kỳ ngộ, chuyện ở Thương Viêm Chi Địa nhìn thì có vẻ như là công lao của nàng, thực tế đằng sau có Triệu Phất Y giúp nàng mở đường, vì vậy mới khiến nàng ta nổi bật."
"Ngươi xem biểu hiện của nàng mấy ngày sơ tuyển, tuy rằng hư hư thực thực, nhưng cũng có thể nhìn ra được một số manh mối, cho dù đánh giá nàng ta cao nhất thì thực lực cũng chỉ tầm Trúc Cơ hậu kỳ. Hơn nữa đây lại là chiến đấu đội nhóm, năm nay thế gia liên minh các mặt đều mạnh hơn tông môn và tán tu, Khổng thị ta lại là thế lực ba giới, không cần phải lo lắng."
"Tốt nhất là như vậy!" Khổng Hoài Chính hừ lạnh một tiếng.
Cách hai người không xa phía sau, mập mạp Thương Hỏa chân quân tiến đến bên cạnh Lê Cửu Xuyên.
"Nghe nói ngươi cùng Khổng thị lập đánh cược? Có phải ngươi điên rồi không? Đồ nhi ta rất biết nhẫn, nhưng đám đệ tử thế gia thường đoàn kết và phối hợp ăn ý hơn so với đệ tử tông môn, ngươi lại trông cậy vào một mình đồ nhi ta có thể lật đổ cả liên minh thế gia sao?"
"Đồ nhi ta?" Lê Cửu Xuyên nhíu mày.
Thương Hỏa chân quân ôm bụng, "Nàng học công pháp độc môn của ta, vậy chẳng lẽ một nửa không thuộc về Thiên Hùng Phong của ta sao?"
Ánh mắt Triệu Phất Y quét tới, Thương Hỏa chân quân không vui lên tiếng, "Thế nào, ngươi cũng muốn tranh phần à?"
Triệu Phất Y thản nhiên nói, "Ta tin cô bé kia có khả năng lật đổ liên minh thế gia, chỉ hi vọng đến lúc đó Thương Hỏa chân quân còn giữ được lời hứa, dù sao cô bé kia cũng là một nửa đồ đệ của ngươi."
Nhớ lại những hành động của Giang Nguyệt Bạch dọc đường ở Thương Viêm Chi Địa trước đây, Triệu Phất Y cảm nhận sâu sắc, đám đệ tử thế gia sĩ diện kia, thực sự không phải là đối thủ của Giang Nguyệt Bạch.
"Ngây thơ!" Kiếm quân Lăng Quang Hàn mặt mày lạnh lùng lướt qua bên cạnh.
Thương Hỏa chân quân lập tức nổi giận, "Lăng Quang Hàn cái miệng chó nhà ngươi không phun ra ngà voi, kẻ hèn hạ vô sỉ, vì đoạt giải quán quân mà ngạnh ép Phương Dục Hành áp tu vi, đừng tưởng rằng chỉ có hắn là bán bộ Kim Đan, Khổng thị, Phương thị và Lục thị nhà người ta cũng đều có đệ tử bán bộ Kim Đan, đừng có mà đắc ý sớm."
Lăng Quang Hàn lười để ý đến Thương Hỏa chân quân, nhanh chóng đuổi theo người Quy Nguyên Kiếm Tông phía trước, kiếm tu cùng kiếm tu, vẫn là có nhiều chủ đề chung hơn.
Bên ngoài quảng trường, đám người tốp năm tốp ba tản đi, đều túm tụm lại thảo luận ai sẽ bị đào thải trước, giới này lại sẽ xuất hiện ngựa ô như thế nào.
Hồng Đào và Tề Minh đứng ở một chỗ, mắt tràn đầy hâm mộ không sao kiềm chế được.
"Ta một bả tuổi rồi mà đến sơ tuyển cũng không qua nổi."
Tề Minh an ủi, "Hồng sư huynh không cần tự ti như vậy, huynh không giống những đệ tử thiên tài như Giang sư tỷ bọn họ, huynh bị việc vặt của Nội Vụ đường tông môn quấn chân, không có thời gian tinh tu pháp thuật, cũng không có nhiều cơ hội chiến đấu, thua kém cũng là bình thường."
Hồng Đào gật đầu, đạo lý hắn hiểu, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Tề Minh nói: "Hồng sư huynh có muốn đi với ta tới Phong Mãn Lâu xem xem không, bên đó đang cược xem ai có thể đoạt giải quán quân, chúng ta cược Giang sư tỷ đi."
Hồng Đào cười nói, "Nàng từ nhỏ đến lớn đã làm ta kinh ngạc rất nhiều lần rồi, nhưng trên Phong Vân Hội này thiên kiêu tụ tập, đệ tử thế gia lại nội tình thâm hậu, không thiếu pháp bảo bí thuật, với tu vi năng lực của nàng, đoạt giải quán quân có lẽ… huyền!"
"Trực giác mách bảo ta, tin tưởng Giang sư tỷ là không sai, Tề Duyệt học thuật khôi lỗi tốn nhiều linh thạch quá, ta làm huynh trưởng cũng phải kiếm chút cho nó mới được, ta cảm thấy hiện tại chính là cơ hội làm giàu đây."
Hồng Đào bật cười, "Được thôi, vậy ta cũng liều mình bồi quân tử, cược nàng một vố."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận