Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 173: Vô đề (length: 8481)

"Mặc tiền bối, ta mà muốn giết ngươi thì lúc nãy ngươi hôn mê, ta ra tay chẳng phải tốt hơn sao?" Giang Nguyệt Bạch cười hỏi.
Mặc Bách Xuân thu lại ánh mắt, "Vậy ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không thừa lúc ta hôn mê mà xuống tay."
Giang Nguyệt Bạch khựng lại.
Mặc Bách Xuân nhìn ra phía ngoài, tiện miệng nói, "Làm tán tu, không có chút thủ đoạn bảo mệnh nào, sao dám để mình hôn mê trước mặt người lạ, ngươi định đi đâu vậy?"
Giang Nguyệt Bạch đáp, "Thời điểm này, ai cũng biết Triều Thiên Khuyết là nơi an toàn nhất không được tranh đấu, nên vùng quanh Triều Thiên Khuyết ngược lại chẳng an toàn, ta định đi Linh Vụ Sơn, ở đó đều là mấy tu sĩ trồng trà cấp thấp, tương đối an toàn."
Mặc Bách Xuân gật đầu, âm thầm đánh giá Giang Nguyệt Bạch, mười năm không gặp, tiểu nha đầu từng lanh lợi hoạt bát lại mang chút ngạo khí đã trở nên trầm ổn kín đáo, khôn khéo tinh tường, thật khiến nàng không dám nhận.
Trọng điểm là, tấm lòng son của nàng chưa bị sự tàn khốc của giới tu chân làm cho biến chất.
Tình huống vừa rồi, đổi là Mặc Bách Xuân thì cũng khó lòng kìm chế sát tâm cướp của.
"Ngươi là đệ tử Thiên Diễn Tông phải không?" Mặc Bách Xuân hỏi.
Giang Nguyệt Bạch không phủ nhận, gật đầu nói: "Thiên Diễn Tông, Giang Nguyệt Bạch."
"Xem tu vi hiện tại của ngươi, tư chất nhất định không tồi, ít nhất cũng là đệ tử nội môn, khó trách năm đó ngươi không chịu đi theo ta, vậy gia gia ngươi đâu?"
"Qua đời rồi." Giang Nguyệt Bạch thản nhiên đáp.
Nhìn thần sắc thay đổi của Giang Nguyệt Bạch, Mặc Bách Xuân liền biết chắc hẳn có chua xót lận đận bên trong, nên không hỏi thêm, chỉ nhìn ra ngoài.
Khoang thuyền dần tĩnh lặng, Giang Nguyệt Bạch ngẫm nghĩ, chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Mặc tiền bối, thật ra lần này ta cố ý tìm đến ngài để cảm ơn."
"Ta cũng không giúp ngươi được gì, có gì mà tạ." Mặc Bách Xuân nói.
Giang Nguyệt Bạch lắc đầu, "Không, ngài để lại cho ta thần cơ thạch pháp môn và con rối khôi lỗi, giúp ta vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, năm đó ta còn trẻ khinh cuồng, mạo phạm tiền bối."
"Vậy sao?" Mặc Bách Xuân nhướng mày, "Nếu thế, lần này ngươi cứu ta coi như huề."
Lời cảm ơn đều bị chặn lại, Giang Nguyệt Bạch thấy Mặc Bách Xuân cụt ngủn nửa thân dưới, vội lấy trong trữ vật giới chỉ mấy con rối tự mình chế tác ra.
"Mặc tiền bối, ở đây ta có vài con rối, ngài xem thử có thể tháo ra sửa sang lại chút không, trước giúp ngài có được chân... thuận tiện đi lại."
Tu sĩ tu đến Nguyên Anh kỳ mới có thể tái tạo thân thể, trước đó, Mặc Bách Xuân chỉ có thể dựa vào khôi lỗi để hành động.
Mặc Bách Xuân giơ tay xem mấy con rối, "Cái này dùng để đào mỏ hả? Xem ra mấy năm nay ngươi tốn không ít tâm tư vào chuyện này, có thể phá cách như vậy rất tốt, có chút thiên phú làm khôi lỗi sư đấy."
Mặc Bách Xuân động tay tháo con rối, cải tạo các linh kiện, các thủ pháp bên trong khiến Giang Nguyệt Bạch hoa cả mắt.
"Mặc tiền bối, ta vừa không nhìn rõ, ngài đã gắn chỗ này kiểu gì mà lại có thể xoay tám hướng không bị ảnh hưởng vậy?"
"Muốn biết?" Mặc Bách Xuân cười hỏi.
Giang Nguyệt Bạch gật mạnh đầu, hai mắt sáng lên.
Mặc Bách Xuân xòe tay, "Một trăm trung phẩm linh thạch."
"Khụ!" Giang Nguyệt Bạch bị sặc nước miếng.
Mặc Bách Xuân khẽ cười, "Tán tu chúng ta không giống mấy ngươi không lo ăn mặc, tâm chứa đại ái tông môn tu sĩ, trước kia ta định thu ngươi làm đồ đệ nên mới bỏ chút mồi, bây giờ biết rõ ngươi không chịu làm đệ tử ta, vậy ta có lý do gì phải dạy không ngươi chứ?"
Giang Nguyệt Bạch: ...
"Xem như giữa hai ta vẫn có chút duyên phận, ta có thể dạy ngươi hai chiêu, nhưng phải trả giá công khai, hiểu không nhóc?"
Giang Nguyệt Bạch khổ sở gật đầu, dù thấy Mặc Bách Xuân thật quá thực dụng, nhưng cũng cảm thấy lời bà rất có lý, không thể phản bác.
"Vậy ta không hỏi vấn đề về cơ quan thuật khôi lỗi của ngài, ta muốn biết lúc nãy đối phó với hai tên trúc cơ kia, rốt cuộc ngài đã dùng cách gì khống chế chúng vậy?"
"Mười khối trung phẩm linh thạch."
Giang Nguyệt Bạch trợn mắt, "Cái này cũng thu tiền? Vậy mấy con rối này ta đưa cho bà, cũng phải thu tiền chứ!"
Mặc Bách Xuân bật cười, "Đùa ngươi thôi, đó là bí pháp của khôi lỗi sư, 'Khống tia thuật', thần thức hóa tia, có thể điều khiển con rối chiến đấu được chính xác hơn."
"Thì ra là vậy, bí thuật... càng quý đi?"
"Một trăm... thượng phẩm linh thạch!"
Giang Nguyệt Bạch trừng mắt, quả nhiên!
Mặc Bách Xuân tiếp tục bận rộn, Giang Nguyệt Bạch mắt chớp chớp xem bà tháo dỡ, cải tạo, lắp ráp.
"Mặc tiền bối, chỗ này là để làm gì vậy..."
"Một trăm trung phẩm linh thạch."
"... "
"Mặc tiền bối, ngài đây..."
"Một trăm."
"... "
"Khụ khụ ~ Ta không muốn hỏi gì hết, ngài tiếp tục, tiếp tục."
Giang Nguyệt Bạch bực bội vò đầu.
Nàng còn chưa đi lấy nửa năm thu nhập ở Hoa Khê Cốc, trên người tính đi tính lại chỉ có bốn trăm trung phẩm linh thạch, chỉ hỏi được bốn câu.
Giang Nguyệt Bạch che mặt, lần đầu tiên cảm thấy kiến thức quá đắt đỏ.
Chân giả đơn giản đã được lắp xong, Mặc Bách Xuân chậm rãi bước ra khỏi khoang thuyền, ra ngoài giãn gân cốt, nhìn về hướng Vạn Độc Lâm, đại chiến cơ bản đã kết thúc, trời đất vẫn yên ắng như cũ.
"Lần này ta thật sự thiệt lớn, cảnh giới rớt xuống, khôi lỗi tích góp mười mấy năm dùng hết, đồ tốt còn bị hai con thỏ Bách Dương Tông kia lấy không ít."
"Đáng tiếc thật, ta xui đến mức suýt mất mạng, chúng cũng định chẳng khá hơn là bao, ai mà ngờ được di tích Thiên Ma Tông phía dưới chôn bảo vật lớn nhất, lại là một thái tuế!"
"Thái tuế?" Giang Nguyệt Bạch đi tới, tò mò hỏi, "Là nhục linh chi sao?"
Nhục linh chi với vân chi thảo có vẻ cùng loại.
Mặc Bách Xuân cười, "Đó là thứ tập ô uế trọc khí trời đất làm một, trấn áp dưới đất mấy vạn năm không mục, chỉ cần dính phải một chút, liền sẽ gặp xui xẻo đeo bám."
"Vậy nên các ngươi mới moi nó ra?"
Mặc Bách Xuân gật đầu, "Không sai, bị thứ đó phun một thân trọc khí buồn nôn, rồi di tích liền nổ."
Giang Nguyệt Bạch chợt nghĩ tới chuyện mình đụng phải con nít béo múp, sau lưng liền thấy lạnh lẽo.
"Thái tuế đó... có dạng gì?"
Mặc Bách Xuân nhíu mày, "Bộ dạng thật buồn nôn, tóm lại lần sau gặp phải, ngàn vạn lần đừng để nó chạm vào người."
Giang Nguyệt Bạch thầm nhớ kỹ, tuy rằng miêu tả khác nhau, nhưng nàng cảm giác con nít béo múp chính là thái tuế.
"Tuy nói thái tuế chỉ cần đụng vào liền xui xẻo đeo bám, nhưng bản thân thái tuế lại là mộc linh thiên địa khó gặp, dược tính còn mạnh hơn Duyên Thọ Đan gấp trăm lần, chẳng qua là xem ai có đủ bản lĩnh đi lấy thuốc thái tuế này thôi."
"Nuốt thái tuế, vạn năm trường sinh, nhưng cũng sẽ xui xẻo vạn năm, nghĩ lại cũng thật thú vị a~"
Giang Nguyệt Bạch vốn nghe được "Mộc linh thiên địa" mắt liền sáng lên, nghe tiếp phía sau thì lập tức ánh mắt tán đi, trong lòng tràn ngập cự tuyệt.
"Nhóc," Mặc Bách Xuân quay đầu nhìn Giang Nguyệt Bạch, "Thương thế của ta có một người có thể trị, nhưng hiện tại ta không thể tự đi qua được, ngươi đưa ta đến đó đi, ta sẽ dùng 《Khống tia thuật》 và một con "kiếm tiêu khôi lỗi" để đáp lễ, thế nào?"
Giang Nguyệt Bạch không vội đáp ứng, hỏi, "Người đó ở đâu?"
"Đoạn Hồn Lĩnh, độc y Tiết Lục Chỉ."
Giang Nguyệt Bạch biến sắc, nàng ở Triều Thiên Khuyết thường xuyên nghe mọi người bàn tán về người này.
Nói hắn là một người kỳ quái, tu vi Kim Đan sơ kỳ, sống một mình ở sâu trong Đoạn Hồn Lĩnh.
Đoạn Hồn Lĩnh toàn độc hoa độc trùng, còn nguy hiểm hơn Vạn Độc Lâm, chỉ có vượt qua bách độc mê đầm của hắn mới có tư cách cầu hắn chữa bệnh.
Nhưng cứ đến nơi là một nửa không trở về, một nửa trở về sau thì đều nói y thuật của hắn cao siêu, thiên hạ vô song.
Chỉ có điều...
Giang Nguyệt Bạch cau mày, "Mặc tiền bối, không biết ngài có từng nghe qua, chỉ có nam tu mới có cơ hội toàn mạng khi gặp Tiết Lục Chỉ kia không?"
Mặc Bách Xuân thở dài, "Ta biết, nhưng giờ ta không còn cách nào khác, ngươi không muốn cũng không sao, ta vẫn cần chút thời gian tĩnh dưỡng, ngươi cứ từ từ cân nhắc."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận