Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 430: Sơn thần dã quỷ (length: 9440)

Giang Nguyệt Bạch bọn họ ba người không thấy được tình hình bên ngoài, không cách nào “chiêm ngưỡng” thần uy của đại năng luyện hư, chỉ có bản năng cơ thể dựng đứng lông tơ, kim đan thắt chặt, giống như áp chế vô hình của kẻ bề trên, căn bản không sinh ra chút sức chống cự nào.
Ôn Diệu cau mày, nhanh chóng nói, "Ta chặn dư chấn đấu pháp, không xa có một tiểu giới, các ngươi vào đó tránh trước đi."
Lời vừa dứt, không đợi Giang Nguyệt Bạch bọn họ ba người nói gì, Ôn Diệu liền loé lên biến mất, phá vân trùng bị cự lực chấn văng ra.
Lực lượng bên ngoài quá mức cường đại, ba người không cách nào chống cự, trong phá vân trùng đang xoay chuyển dữ dội bị ngã nghiêng ngã ngả.
"A Nam, nắm tay ta!"
"Ta rốt cuộc không nói bậy nói bạ nữa mà —— "
"Tạ Cảnh Sơn ngươi buông chân ta ra!"
"Tiểu Bạch, bên này sắp vỡ!"
"A Nam cẩn thận!"
Ầm!
. . .
Trời đất quay cuồng, như gặp phải trọng kích.
Trong tiếng ù tai nhức óc, mùi bùn đất tanh tưởi xộc vào mũi, Giang Nguyệt Bạch cảm thấy cả người như bị đạp mạnh vô số cú, đến cả sợi tóc cũng đau nhức khó nhịn, nàng cố gắng đứng lên, nhưng căn bản không động được nửa ngón tay, xung quanh như không có linh khí, khiến nàng cảm thấy vô cùng khó thở.
Tu sĩ luyện hư đấu pháp, khủng bố như vậy!
Bọn họ không những không có sức chống cự, mà ngay cả phá vân trùng cũng bị dư chấn đánh tan nát khi xông vào thế giới nhỏ này.
Giang Nguyệt Bạch giờ phút này đối với toàn bộ thượng giới, những tưởng tượng tốt đẹp đều tan thành mây khói, cả người bắt đầu căng thẳng, cảm nhận được áp lực và nguy cơ lớn lao.
Ở Địa Linh giới, tu vi kim đan hậu kỳ của nàng, chỉ cần không quá phách lối muốn chết, về cơ bản có thể đi nghênh ngang.
Nhưng lần này mới trên đường xuất phát đến thượng giới, chỉ bị dư chấn của đại năng luyện hư quét trúng một chút, thiếu chút nữa mất mạng tại chỗ, quá đáng sợ!
Còn có hai đại năng luyện hư kia, vì cái gì lại muốn đấu pháp chứ? Có gì không thể ngồi xuống nói chuyện?
Thật quá đáng!
Nằm dưới đất một lát, Giang Nguyệt Bạch chậm rãi hồi phục sức lực chống đỡ đứng dậy.
Nhìn khắp bốn phía, nàng phát hiện mình bị rơi vào một cái hố sâu bên cạnh sơn lâm, cái hố này chắc không phải là do nàng tạo ra… phải không?
Trong tầm mắt là một nơi hoang tàn vắng vẻ, không thấy tung tích Lục Nam Chi và Tạ Cảnh Sơn.
Giang Nguyệt Bạch thả thần thức dò xét, không thấy bất cứ ai, trong sơn lâm động vật cũng rất ít, đồng thời linh khí ở đây rất mỏng manh, so với thế gian của Địa Linh giới còn tệ hơn.
"Chút linh khí này trúc cơ còn khó, cái giới này chẳng lẽ không có tu sĩ?"
Giang Nguyệt Bạch chậm rãi đứng lên, tìm kiếm xung quanh, nàng cuối cùng không thấy phá vân trùng là nổ tung hay bị đánh bay.
Không có phá vân trùng, e là rất khó rời khỏi cái giới này.
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn trời, không biết Ôn Diệu khi nào sẽ tới tìm bọn họ.
Tu vi của Ôn Diệu ở Địa Linh giới là vô địch, nhưng đối mặt với hai đại năng luyện hư, nàng chỉ là con gà, lại còn ở trong hư không nguy hiểm, Giang Nguyệt Bạch giờ phút này chỉ cầu Ôn Diệu có thể thuận lợi thoát thân, không xảy ra chuyện gì.
"Không trông cậy vào sư tổ, trước tìm A Nam và Tạ Cảnh Sơn, sau đó tìm người địa phương tìm hiểu biện pháp rời đi."
Giang Nguyệt Bạch giơ tay sờ xuống trăng khuyết trên cổ, cả người lập tức biến thành một cô nương hái thuốc mặc vải thô, vác giỏ bện bằng dây bạch đằng, khập khiễng bước vào sơn lâm, đi xuống núi.
Trong sơn lâm cây cỏ thưa thớt, sản vật không nhiều, Giang Nguyệt Bạch đi hơn nửa canh giờ, cũng không thấy một cây thảo dược nào có linh khí, hơn nữa xung quanh âm khí có chút nặng, dưới bóng cây đặc biệt lạnh lẽo.
Giang Nguyệt Bạch biến mất hình bóng và khí tức, bay lên không trung, quan sát đại địa từ trên cao, chỉ thấy núi non trùng điệp, độ dốc không cao mà rất thoải, diện tích sơn lâm rất lớn, không thấy được điểm cuối.
Giang Nguyệt Bạch bay lượn một hồi, liếc nhìn xuống đại địa, vẫn không thấy tung tích Lục Nam Chi và Tạ Cảnh Sơn, không biết họ rơi xuống nơi nào.
Mặt trời lặn về phía tây, sắc trời dần tối.
Giang Nguyệt Bạch nghỉ ngơi trong rừng, nàng sở dĩ không nhanh chóng rời khỏi dãy núi này, chủ yếu là sợ Lục Nam Chi bọn họ ở gần đây, nàng đi quá nhanh sẽ bỏ lỡ.
"Tối nay ở trong sơn lâm nghỉ lại một đêm, nếu vẫn không tìm thấy họ, ngày mai liền bay đi, trước tìm dân bản xứ hỏi thăm tình hình."
Giang Nguyệt Bạch thầm quyết định, thả Tiểu Lục ra, biến mất tung tích canh gác xung quanh.
Lúc này, một cơn gió núi thổi qua, hú lên từng hồi, mang theo hơi lạnh.
Tiểu Lục vừa nhúc nhích đã bị Giang Nguyệt Bạch đè lại, nàng âm thầm vận chuyển thiên nhãn thuật, nhìn thấy dưới mặt đất sơn lâm những sợi âm khí xám xịt trồi lên, hướng nàng lao đến, dưới chân nàng tụ lại thành một bàn tay quỷ khô héo trắng bệch, bất thình lình tóm lấy mắt cá chân nàng.
Giang Nguyệt Bạch đứng yên bất động, quỷ thủ tựa hồ không ngờ nàng sẽ không phản ứng, cũng cứng đờ tại chỗ không động đậy, không khí nhất thời có chút lúng túng.
"Ô ô… Ta chết thật thê thảm mà…"
Tiếng khóc lạnh lẽo từ sau lưng Giang Nguyệt Bạch truyền đến, mang theo hàn ý làm người ta sợ hãi.
Giang Nguyệt Bạch tránh thoát móng vuốt quỷ, quay người vào sơn lâm hô, "Vậy ngươi ra đây, ta làm cho ngươi chết không thảm như vậy?"
Tiếng khóc im bặt, trên đèn lồng của Tiểu Lục hiện ra một tràng ha ha ha, hai ngọn lửa ma trơi rung lên.
Gió nổi lên cuồng bạo, cây cối xung quanh lay động kịch liệt, bóng cây bị ánh trăng chiếu xuống mặt đất, như lũ ác quỷ nhe răng múa vuốt, không khí kinh khủng.
Bất quá, cũng chỉ có thế.
Giang Nguyệt Bạch mặt không cảm xúc, có chút thất vọng.
"Chỉ thế thôi à? Tiểu Lục, cho nó xem thế nào mới là quỷ thật sự!"
Lời vừa dứt, từng tia từng sợi khói đen từ đèn lồng của Tiểu Lục tràn ra, rơi xuống đất hóa thành một ác quỷ thân thể ngưng thực, mặt mũi dữ tợn lưỡi dài.
Gió đột ngột dừng lại, âm khí dưới chân nhanh chóng tụ lại thành một đoàn, kinh hoàng bỏ chạy.
Lưỡi dài của quỷ há miệng tinh hồng vung về phía âm khí chạy trốn, nhất thời đánh ra một bóng mờ nhạt, ngã xuống đất.
"Thượng tiên tha mạng, tha mạng a!!"
Nữ quỷ tóc tai bù xù mặc áo trắng ôm đầu la lớn, quỳ dưới đất cầu xin tha thứ.
"Thượng tiên?"
Giang Nguyệt Bạch nghi hoặc nhíu mày, chậm rãi bước tới, quỷ vụ màu đen trên người quỷ lưỡi dài đã vây nữ quỷ áo trắng lại, lên trời xuống đất cũng đừng hòng trốn.
"Ở chỗ các ngươi, những tiền bối cao nhân đều gọi là tiên sao?" Giang Nguyệt Bạch hỏi.
Nữ quỷ tóc tai bù xù, sắc mặt xanh xám, thất khiếu chảy máu, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Bạch một cái.
"Thượng tiên là người từ bên ngoài tới?"
"Ai cần ngươi lo!" Giang Nguyệt Bạch bực bội nói, cũng lười bịa ra bối cảnh, nói nhiều sai nhiều, không nói mới là diệu.
Nàng cẩn thận đánh giá nữ quỷ, thiên nhãn thuật xuyên thấu cơ thể nữ quỷ, phát hiện một tia đặc thù trong cơ thể nàng... Khí hương hỏa?
"Khai báo lai lịch xuất thân của ngươi."
Nữ quỷ nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, đối mặt với Giang Nguyệt Bạch sâu không lường được không dám chống cự, thành thật khai báo.
"Ta là sơn thần trên Quy Hồn Lĩnh, cai quản trăm dặm sơn lâm ở đây."
"Sơn thần? Ngươi chỉ là du hồn dã quỷ cũng dám tự xưng thần? Hơn nữa nếu ngươi là sơn thần bảo hộ một phương, vì sao còn giả thần giả quỷ hù dọa ta?" Giang Nguyệt Bạch trừng mắt hỏi.
Nữ quỷ rụt người lại, "Chẳng qua gần đây hương hỏa trong miếu không vượng, nên..."
Giang Nguyệt Bạch bừng tỉnh đại ngộ, "Hay cho ngươi, là tự mình giả thần giả quỷ hù dọa người, sau đó lại đứng ra trừ tà diệt quỷ, kiếm chút hương hỏa của dân làng để cúng phụng có đúng không?"
Nữ quỷ cười gượng hai tiếng, dùng tóc dài che đi nửa bên mặt.
"Làm thượng tiên chê cười, tất cả đều vì sinh kế, bất đắc dĩ hành động, bất đắc dĩ hành động mà thôi."
"Giới chủ của giới này là ai?" Giang Nguyệt Bạch tiếp tục hỏi.
Nữ quỷ ngẩn người, "Giới này hơn một trăm năm trước đã không còn giới chủ, linh khí ngày càng khô kiệt, đã tiến vào kỳ phá diệt, phàm những môn phái có thể đi theo tiên đạo đều đã đi, những tu sĩ có bản lĩnh thần đạo cũng đã rút lui, chỉ còn lại chúng ta những con quỷ nhỏ không có bản lĩnh thoát đi, ở trong này kiếm chút hương hỏa gắng gượng tu hành, tìm một đường sống qua ngày thôi."
Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, đúng là để thái thượng trưởng lão nói trúng, bị vây trong một tiểu giới sắp phá diệt, nếu không nghĩ cách rời đi, nhỡ đâu hai ngày nữa giới này nổ tung, nàng chẳng phải là sẽ chết?
"Miếu sơn thần của ngươi ở đâu, dẫn ta tới đó."
Nàng phải nhanh chóng tìm Lục Nam Chi và Tạ Cảnh Sơn, đồng thời nhanh chóng tìm ra phá vân trùng của mình, chỉ cần không vỡ nát thành cặn bã, nàng có thể sửa lại được.
Muốn nhanh chóng làm được những chuyện đó, nhất định phải giao lưu hữu hảo, liên lạc tình cảm với lũ quỷ ở đây mới được.
-Hôm nay chương 5, tiếp tục cầu nguyệt phiếu xung kích 3000 KPI, chỉ còn thiếu hơn 100 phiếu nữa, cố lên! !
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận