Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 113: Lưỡng bại câu thương (length: 9475)

Quảng trường phía trên.
Tạ Cảnh Sơn giận tím mặt, "Là ai?! Hắn rốt cuộc là ai!!"
Không có đại trận Giang Nguyệt Bạch gia trì, Tạ Cảnh Sơn có giận không chỗ xả, chỉ nhằm vào ảo ảnh của Thận Lâu vung kiếm loạn chém.
Thẩm Hoài Hi ngồi dưới đất thở dài, ngẩng đầu nhìn Trác Thanh Phong cách đó không xa còn thảm hơn hắn, hỏi: "Muốn trị thương không?"
Thắng bại đã rõ, Trác Thanh Phong khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chắp tay nói: "Làm phiền."
Thẩm Hoài Hi giúp Trác Thanh Phong nối xương, Hoa Ánh Thời dỗ dành Triệu Khôn Linh đang khóc nức nở.
"Ngươi xem ta bị người đánh lén còn không khóc, ngươi là một tên to con, chỉ vì kiếm bị nứt một chỗ liền khóc, mất mặt hay không?"
"Ô ô, ta tích cóp bảy năm linh thạch mới mua được kiếm..."
Hoa Ánh Thời vỗ đầu trọc của Triệu Khôn Linh, dịu dàng nói, "Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc đừng khóc, lát nữa chúng ta đi cùng Tạ Cảnh Sơn nói đạo lý, bảo hắn bồi thường cho ngươi có được không?"
Cái gì Vong Trần vừa ra liền bị một đám người bao vây, trừng mắt nhìn nhau, hắn da đầu căng thẳng, bọn này đều là bị hắn dùng đại trận đánh ra ngoài.
"Cái gì Vong Trần, qua đây cùng sư huynh sư tỷ tâm sự chút."
"Không... không muốn đi, ta bốn ngày chưa đánh răng, hơi miệng có chút nặng, làm các ngươi khó chịu thì không tốt, sư phụ!"
Cái gì Vong Trần phất tay lên chỗ cao kêu to, mọi người quay đầu, không thấy ai, quay đầu lại, cái gì Vong Trần đã chuồn mất.
"Mẹ nó!"
Phất Y chân quân đứng ở đằng xa xem, sắc mặt trầm xuống, phất tay áo rời đi.
Ôn Diệu cười lắc đầu, ngáp một cái nhìn Ôn Từ và Thạch Chung Sơn đi ra khỏi Nghị Sự điện.
"...Nếu đã vậy, sự việc cứ quyết định như thế, đến lúc đó Thiên Diễn tông sẽ duy trì Quy Nguyên kiếm tông làm người dẫn đầu, dẫn dắt các đại tông môn khai lại Thương Viêm chi địa, về phần phía Thực Nhật tông, quý tông nhất định phải thu xếp thỏa đáng."
"Ừm, Ôn tông chủ yên tâm, chuyện này còn cần một hai năm để sắp xếp điều hành, chi tiết có thể từ từ bàn bạc."
Ôn Từ chống gậy đi đến cạnh Ôn Diệu, hỏi: "Tình hình chiến đấu thế nào?"
Ôn Diệu hơi gật cằm, "Tự xem đi, đặc sắc lắm."
"Đệ tử kiếm tông ta biểu hiện cũng được...!!"
Thạch Chung Sơn nhìn thấy Trác Thanh Phong bị gãy chân, cháy thành than, Triệu Khôn Linh thì vừa khóc vừa sụt sùi nước mũi nước mắt, còn có Hoa Ánh Thời mặt trắng bệch, mắt trợn tròn như mắt trâu, không dám tin.
"Chuyện này là thế nào? Sao bọn họ ba người lại bị loại nhanh như vậy? Ai làm?"
Ôn Diệu kể lại sơ qua tình hình, Ôn Từ thì kinh ngạc, Thạch Chung Sơn thì hoảng sợ.
Sau khi nghe xong, Ôn Từ cười nói: "Thật đúng là trêu người, Hoa Ánh Thời, Tạ Cảnh Sơn và Thẩm Hoài Hi bọn họ ba người đúng là xui xẻo, kẻ đánh lén bọn họ là ai?"
Ôn Diệu lắc đầu, "Có rất nhiều người trước đó chưa từng nghe đến tên nàng, bây giờ chỉ biết nàng tên Cát Ngọc Thiền, xem thân pháp lộ tuyến, thì đã tu luyện không ít võ kỹ của sát thủ thích khách thế gian, cũng rất trầm ổn."
Thạch Chung Sơn bực mình, "Thật đúng là thiên đạo chiếu cố Thiên Diễn tông các ngươi."
Nói xong, Thạch Chung Sơn hung hăng nhìn Giang Nguyệt Bạch mấy lần, tiếc là không tu kiếm, học quá nhiều thứ tạp nham cũng không phù hợp kiếm đạo, nếu không hắn đã muốn bắt cóc Giang Nguyệt Bạch về rồi.
"Phía Lục Nam Chi sắp có kết quả rồi."
Ôn Diệu nhắc nhở, mấy người lập tức nhìn qua.
Sương lạnh ngập trời, băng thiên tuyết địa, kiếm băng tinh quanh thân Lục Nam Chi vang lên những tiếng trong trẻo, xuyên qua lại trong lưỡng nghi kiếm trận, hàn mang mạnh mẽ giao thoa hai bên, điên cuồng va chạm.
Sắc mặt hai chị em Hứa Thiên Cẩm và Hứa Thiên Trình xanh mét, khinh kiếm của Hứa Thiên Cẩm tuy khắc chế Lục Nam Chi, nhưng nàng vẫn luôn né tránh Hứa Thiên Cẩm, chỉ nhằm vào Hứa Thiên Trình công kích mạnh.
Một khi Hứa Thiên Trình không chống đỡ được, lưỡng nghi kiếm trận ắt sẽ vỡ.
Nhưng mà, Ôn Diệu và Ôn Từ đang quan chiến bên ngoài lại lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Ôn Diệu nói: "Nhìn thì chiếm thượng phong, kỳ thực là cố gắng chống đỡ, dù sao nàng cũng không phải băng linh thể, việc chuyển hóa thủy linh khí thành băng sẽ lãng phí không ít sức lực."
Ôn Từ gật đầu, "Cô bé này vẫn còn khúc mắc trong lòng, một lòng muốn chuyển hóa linh thể, kỳ thực đạo nước cũng có thể giết phạt, uy lực chưa hẳn yếu hơn băng, nếu lúc này nàng lấy nước đối địch, sẽ không đánh lâu như vậy."
"Tiểu bỉ kết thúc, ta nhất định phải đưa nàng đến trước mặt Không Bất Yên các chủ học hành cho tốt, thủy linh thể bị coi là lô đỉnh là do bản thân không đủ mạnh, Không Bất Yên các chủ cũng là thủy linh thể, nhưng thiên hạ này chỉ có nàng xem người khác là lô đỉnh. Còn có, tổ sư năm đó không nên bỏ qua tên đệ đệ không có chí tiến thủ kia của nàng! Nếu không sao lại có cái lũ Lục thị rách nát xúi quẩy này, trọng nam khinh nữ cũng quá đáng rồi!"
Kịch chiến đang đến hồi gây cấn.
Khoan kiếm của Hứa Thiên Trình bị phủ kín sương lạnh, nứt ra sau từng lần va chạm, mắt thấy sắp vỡ kiếm.
"A tỷ, đừng đợi nữa!"
Hứa Thiên Trình hét lớn một tiếng, Hứa Thiên Cẩm biết nếu không dùng sát chiêu, trận chiến hôm nay sẽ không phân thắng bại được, lập tức công kích yếu huyệt của Lục Nam Chi ép nàng ta lui lại.
Lưỡng nghi kiếm cương!
Hai chị em rút về hai bên vị trí, động tác đồng đều, ép toàn bộ lực lượng xoay người vung kiếm.
Một đạo kiếm mang đỏ một đạo kiếm mang đen đón gió mà lớn, xông thẳng lên trời cao.
Rống!!
Tiếng long ngâm kinh thiên, thủy hỏa giao hòa, cương nhu cùng tồn tại, cùng ánh sáng kiếm trận dưới chân hai người hô ứng lẫn nhau.
Lông mày Lục Nam Chi cau lại, trên người bộc phát một cổ ý sát phạt dũng cảm không lùi bước.
Thủy khí ngưng tụ, quanh thân Lục Nam Chi hóa thành vô số mảnh băng vụn, kêu lên những tiếng lách tách, tầng tầng lớp lớp tựa sóng dữ phong ba, sôi trào mãnh liệt.
Long bay trên trời, băng ngưng dưới đất.
Ba kiếm cùng chém, nổ lớn kinh thiên!
Oanh!
Khí lưu cường mạnh lẫn với uy lực kinh khủng, xé tan mây trời, trong khoảnh khắc nuốt hết ba người, cây cối hoa cỏ xung quanh đều bị đông cứng rồi vỡ vụn, ngay cả cô gái mặc đồ đen núp trong bóng tối cũng cùng nhau bị cuốn bay.
Cực kỳ kinh người!
Tiếng nổ tan đi, Cát Ngọc Thiền ngực đau tức khó chịu từ dưới đất bò dậy, trên lông mi cũng toàn là sương lạnh, nhanh chân đi về phía trước, nhìn lên chỗ cao, chỉ thấy mười dặm băng phong, không một ngọn cỏ, ba người đều đã không còn ở tại chỗ.
Cát Ngọc Thiền âm thầm thất vọng, bước nhanh rời đi.
Trên quảng trường, ba thân ảnh đồng thời ngã xuống đất, hai chị em Hứa Thiên Cẩm và Hứa Thiên Trình cơ hồ bị đông thành tượng băng, môi tím tái, vừa động thì các mảnh băng trên người rào rào rơi xuống.
Lục Nam Chi chống kiếm quỳ một nửa, xem ra không có việc gì, hơi nhúc nhích một chút liền há miệng phun ra máu tươi.
Cùng quy vu tận, lưỡng bại câu thương.
"Lục sư tỷ!"
Thẩm Hoài Hi thấy Lục Nam Chi thảm trạng, vứt Trác Thanh Phong đang trị một nửa, lao vào bên cạnh Lục Nam Chi, vội vàng thi triển pháp thuật trị liệu.
Trác Thanh Phong: ...
Trước đại điện, Ôn Từ thở dài, Ôn Diệu thì tiếc hận.
Thạch Chung Sơn trầm giọng nói: "Lục Nam Chi lấy một địch hai, tuy rằng hòa nhưng hiển nhiên nàng mạnh hơn, hơn nữa ý chí của nàng rất kiên cường, không hoảng loạn trong bất kỳ tình huống nào, đúng là trời sinh kiếm tu, rất giống Trác Thanh Phong, nhưng lại trầm ổn hơn Trác Thanh Phong, sau này tiền đồ trên kiếm đạo là không thể lường trước."
Vết thương của Lục Nam Chi được Thẩm Hoài Hi chữa trị thì cũng dịu đi một chút, nàng liếc nhìn đám người trên quảng trường, sắc mặt ngẩn ra.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi đều bị loại rồi, Tiểu Bạch đâu?"
Tạ Cảnh Sơn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm tung tích của Cát Ngọc Thiền trong thận ảnh.
"Đều là tên đáng giết ngàn đao cái gì Vong Trần, còn có tên giết vạn đao Cát Ngọc Thiền! Bây giờ chỉ còn Giang Nguyệt Bạch và Vân Thường còn ở bên trong, người khác thì không đáng sợ, ta cứ chờ xem, Cát Ngọc Thiền sẽ chết như thế nào trong tay Giang Nguyệt Bạch!"
Đúng như lời Tạ Cảnh Sơn nói, hai ngày cuối của tiểu bỉ, Giang Nguyệt Bạch và Vân Thường một đường vượt ải chém tướng, người nào gặp Giang Nguyệt Bạch thì đều bị thương, còn những người gặp đám linh thú linh trùng của Vân Thường thì hoàn toàn không phải là đối thủ.
Nếu không phải Cát Ngọc Thiền vẫn luôn núp trong bóng tối làm người ta lo lắng, hai ngày giao đấu sau này sẽ không còn gì thú vị nữa.
Ngày thứ bảy của tiểu bỉ, Giang Nguyệt Bạch và Vân Thường đến trước đỉnh bằng núi, Cát Ngọc Thiền thì không thấy tung tích.
Trên núi sương mù dày đặc, người trên quảng trường cũng không thấy rõ người trong sương mù.
Địa hình quá rộng lớn, sát khí ngầm, hai người gặp phải một đàn chim lớn tấn công, bị chim xông cho tách ra, ai nấy tự chiến.
Một lát sau, Giang Nguyệt Bạch đánh lui đám chim trước mặt, đi sâu vào trong sương mù tìm Vân Thường.
Lúc này, mọi người thấy Vân Thường từ trong thế giới kính rơi ra, ngồi bệt dưới đất ngơ ngác chớp mắt.
"Mẹ nó! Cát Ngọc Thiền!!"
Tạ Cảnh Sơn kinh hô một tiếng, chỉ vào đỉnh bằng núi, từ trong sương mù, đi về phía Giang Nguyệt Bạch, Vân Thường sắc mặt đại biến, sợ hãi ôm chặt Thẩm Hoài Hi bên cạnh.
- Vé tháng 500 tăng thêm!
Ngày mai tám giờ gặp ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận