Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc

Nàng Đem Toàn Tu Chân Giới Quyển Khóc - Chương 562: Tha hương ngộ cho nên "Biết" (length: 9944)

Giang Nguyệt Bạch đến được Mai Hoa ổ phía đông đảo Phượng Minh, xung quanh đã chật ních thuyền lớn nhỏ đủ kiểu, tiếng nhạc cổ nổi lên, đèn hoa giăng kín.
Chủ yếu là thu phục con mộng ma kia, tốn của nàng không ít thời gian, nên hơi chậm trễ chút.
Con mộng ma kia đã bị vây khốn, nhưng không thể khế ước, ác mộng quá mức dữ dội, khó đối phó, thà chết không chịu khuất phục.
Trước kia thấy mộng ma bên cạnh A Nam mềm mại đáng yêu, còn tưởng rằng tất cả mộng ma đều như vậy, kết quả nàng lại vớ phải một con cứng đầu.
Hết cách, Giang Nguyệt Bạch đành từ bỏ, tạm thời nhốt nó trong Liên Đài động thiên thiên la tỏa tiên trận, rồi quay đầu nhập mộng hỏi A Nam xem có cách nào hàng phục không.
Từ đò ngang lên bờ, Giang Nguyệt Bạch giao thiệp mời và một chút quà mọn, rồi đi vào trong đảo Phượng Minh.
Nàng chỉ là một tán tu có chút danh tiếng, đệ tử Hùng thị cũng chẳng thèm ngó ngàng đến quà cáp của nàng, đoán chừng cũng không mong đợi gì.
Trước đó nàng còn nghe nói đệ tử Hùng thị sẽ xướng tên khách khứa khi họ đến, như kiểu thế gia nào đó ai ai đến, đến lượt nàng thì chỉ là "Chân quân xin cứ tự nhiên".
Có lẽ nàng mà nói mình là người Thiên Diễn tông thì cũng thế thôi, ở thượng giới chẳng mấy ai biết danh hào Thiên Diễn tông.
Trên đảo Phượng Minh rừng đào trải dài, khí hậu nơi này dễ chịu, qua chăm sóc đặc biệt mà hoa đào nở rộ lâu tàn, cả một vùng hồng phớt.
Ngoài những cái đình nghỉ chân rải rác khắp nơi, thì trên đảo chỉ có hai tòa linh lung tháp bát giác sừng sững ở trung tâm đảo Phượng Minh, tượng trưng cho loan phượng hòa minh.
Nghe nói hòn đảo này là do Vạn Thịnh lâu, thương hội lớn nhất Cửu Hà giới, bỏ vốn đầu tư xây nên, cố ý làm thành bộ dạng này, cho các đại thế gia thuê để tụ hội, kết thân, hay làm các đại điển tương tự.
Người trên đảo không nhiều, những người có thể lên đảo về cơ bản đều là tu sĩ Nguyên Anh, đệ tử cấp thấp Hùng thị đi lại trên đảo để phục vụ đám tu sĩ Nguyên Anh này.
Tu sĩ Hóa Thần đều được mời vào trong linh lung tháp bát giác, được các trưởng lão Hùng thị tự mình tiếp đón.
Tu sĩ Luyện Hư trở lên thì không có chỗ cho những trường hợp như thế, bởi vì khi đạt đến Luyện Hư kỳ, thì phải gạt bỏ đi cái hư ảo của bản thân, không thể dính quá nhiều vào chuyện trần thế phức tạp.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ Luyện Hư kỳ trở lên của mỗi gia tộc môn phái đều ở ẩn không ra ngoài.
Tu sĩ Kim Đan đều tụ tập bên trong thuyền đậu bên ngoài đảo, trên đảo, Giang Nguyệt Bạch không quen ai trong số tu sĩ Nguyên Anh, đành đi dạo xem sao, nghe đám tu sĩ Nguyên Anh tán gẫu.
Nếu họ không truyền âm hoặc bố trí kết giới cách âm thì nội dung câu chuyện cũng có thể nghe lén được.
Giang Nguyệt Bạch nghe vài câu, đều là nói về kinh nghiệm tu luyện, hoặc gần đây mới kiếm được tài liệu gì, hay đi khám phá nơi nào, có được kỳ ngộ gì.
Có điều, Giang Nguyệt Bạch đến giờ vẫn chưa biết, người kết lữ với tộc trưởng Hùng thị mới nhậm chức là ai.
"Phương thị Lâu Kim giới, Thiết Chưởng thượng nhân đến ——"
Theo tiếng xướng tên vang vọng trên không đảo Phượng Minh, tai Giang Nguyệt Bạch khẽ động, nghe thấy tiếng cười sang sảng hùng hồn.
"Ha ha ha, Yến Thanh lão đệ, lão phu thân chinh đến chúc mừng hỷ sự của cháu trai, ngươi còn không mau ra nghênh đón!"
Chỉ thấy một tu sĩ thân cao tám thước, tóc tai bù xù mặt đỏ bừng ngự không mà tới, dáng người cường tráng, mắt như hổ dữ, khí thế phóng khoáng không bị trói buộc khiến người nhìn mà khiếp sợ.
Hắn lướt qua đám đông trên đỉnh đầu, khí thế đỉnh phong Hóa Thần khiến tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều cảm thấy áp lực.
Phía sau còn có một nam tu Nguyên Anh hậu kỳ gầy yếu, tướng mạo nữ nhi, trông yếu đuối ưa nhìn, một thân trường sam trắng, tay cầm quạt xếp, trên mặt luôn mang vẻ bệnh tật khó giấu, trông không giống người bình thường.
Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch chợt lóe, nàng nhìn ra nam tu kia không phải người sống, mà là một pháp thân tu theo hương hỏa đạo.
"Thiết Chưởng đại ca đích thân tới, thật vinh hạnh quá, mau mời vào trong."
Từ trong tháp bước ra một lão giả mặc hoa phục, tu vi Hóa Thần trung kỳ, là thái thượng trưởng lão Hùng Yến Thanh của Hùng thị, mặt mày hớn hở đón Thiết Chưởng thượng nhân vào trong tháp.
Giang Nguyệt Bạch thực sự không ngờ lại gặp Thiết Chưởng thượng nhân ở đây.
Mới lên thượng giới, nàng cùng A Nam và Tạ Cảnh Sơn đã rơi vào Thiết Chưởng giới, cũng nghe không ít chuyện về vị Thiết Chưởng thượng nhân này.
Phương thị Lâu Kim giới?
Lâu Kim giới là hạ giới vực phía dưới bạch hổ tinh minh ở phía tây, chẳng lẽ Phương thị này là tổ tông của Phương thị ở Khổng Phương thành Địa Linh giới?
Ít nhất từ điểm "man thần công" có thể hóa ra hư ảnh man thần mà nói, có nhiều điểm tương đồng với cự man huyết mạch của đệ tử Phương thị Khổng Phương thành.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, bởi vì sự xuất hiện của Thiết Chưởng thượng nhân mà chủ đề đều chuyển sang ông ta, có vài người còn mở cả kết giới cách âm ra.
May là để tiện nghe lén, Giang Nguyệt Bạch trước đó đã bố trí bạch đằng dưới đất rồi.
"...Không biết tộc trưởng Hùng thị mới nhậm chức nghĩ gì, lại để mắt đến người Phương thị, cái kiểu làm người của Phương thị đúng là chậc ~"
"Ngươi đang nói đến chuyện trước đây chúng đối với Địa Linh giới sao? Ta cũng đã nghe loáng thoáng rồi, tuy nói gần như là thù diệt tộc, nhưng Tinh quân Luyện Hư của Phương thị lại không quan tâm đến thiết luật của cửu đại tinh minh, trực tiếp ra tay với Địa Linh giới, diệt cả một tộc, quả thực là quá đáng."
"Chẳng phải sao, sau này tinh minh tuy trách phạt nhưng cũng không đau đớn gì, Phương thị đúng là không hổ là hậu duệ cự man, làm việc xốc nổi ngang ngược, chẳng có chút đạo nghĩa nào cả."
"Hùng thị cũng là một thế gia võ đạo, tộc chủ Hùng thị mới lên mà lại xem trọng người Phương thị, cũng là chuyện bình thường, sau khi hai tộc thông gia sẽ bù trừ cho nhau, lại còn có thể cùng nhau lớn mạnh, có công pháp và tài nguyên của Phương thị, Hùng thị có thể vượt Gia Cát thị cũng nên."
"Ta thì không mong vậy, Gia Cát thị vốn không ham tranh quyền thế, một lòng nghiên cứu khôi lỗi đạo, hiện giờ phía nam Tử Vi tinh minh đang chiến sự căng thẳng, Gia Cát thị vẫn luôn cung cấp các loại cơ quan trọng nỏ, khôi lỗi tác chiến giá thấp để chống ma tộc, nói về phẩm hạnh và giải quyết công việc, đừng nói Hùng thị, Du thị còn không bằng Gia Cát thị."
Đám người bắt đầu bàn luận những chuyện khiến người khinh thường của Hùng thị và Phương thị, Giang Nguyệt Bạch nghe đến nhức cả tai, liền cắt bạch đằng để đi chỗ khác.
Nàng đang nghĩ người đi theo Thiết Chưởng thượng nhân sau lưng là ai, chẳng lẽ là Đông Nhạc đại đế?
Trong số những người tu theo hương hỏa đạo dưới trướng Thiết Chưởng thượng nhân, thì chỉ có ông ta từ bỏ tất cả, theo Thiết Chưởng thượng nhân rời đi.
Nghĩ đến ông ta, Giang Nguyệt Bạch lại nhớ đến Dịch Trán Anh và Yến Hồng Ngọc đã quen biết ở Thiết Chưởng giới, không biết các nàng đã sửa xong trận truyền tống để rời khỏi Thiết Chưởng giới chưa.
"Không biết người Gia Cát thị có đến không..."
Giang Nguyệt Bạch đưa mắt nhìn xa, rồi tiếp tục đi sâu vào trong đảo Phượng Minh, thấy một đệ tử Hùng thị đang luyện khí, Giang Nguyệt Bạch bèn lại hỏi.
"Hôm nay người Gia Cát thị có đến không?"
Đệ tử Hùng thị cung kính nói, "Bẩm chân quân, hôm nay Gia Cát thị có một vị trưởng lão ngoại môn và một vị trưởng lão khách khanh đến, họ thích yên tĩnh nên giờ đang nghỉ ngơi trong đình mát phía tây bắc."
Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, xem ra Gia Cát thị không muốn qua lại với Hùng thị, nên mới không phái nhân vật quan trọng đến chúc mừng.
Trưởng lão khách khanh? Sai một người khác họ đến cho có lệ thế thôi.
Giang Nguyệt Bạch lập tức đi về phía đó, nàng vừa đi không lâu, Yến Hồng Ngọc đã chặn đệ tử Hùng thị kia lại, mặt đầy lo lắng.
"Ngươi có thấy một vị bạch y tóc trắng nguyên anh chân quân đi qua không."
Yến Hồng Ngọc chỉ là một quỷ nô luyện khí kỳ, đệ tử Hùng thị thấy thế hừ lạnh một tiếng, "Chuyện của nguyên anh chân quân cũng là chuyện ngươi có thể nghe ngóng sao? Nhân lúc còn sớm thì xéo đi, đừng chọc giận nguyên anh chân quân, có ngày đánh cho hồn phi phách tán."
Yến Hồng Ngọc nắm chặt tay, nhưng vì thực lực thấp kém, trong túi lại không có đồng nào nên đành phải cố gượng cười.
"Vâng vâng vâng, tiểu ca dạy phải, ta đi ngay đây."
Yến Hồng Ngọc tạm thời rời đi, đợi khi đệ tử Hùng thị kia rời đi rồi lại tiếp tục tìm kiếm tung tích của Giang Nguyệt Bạch.
Mà Giang Nguyệt Bạch là tu sĩ Nguyên Anh, đi vài bước đã đến khu vực tây bắc đảo Phượng Minh, nhìn từ xa đã thấy thấp thoáng đình mát trong những rừng hoa đào phớt hồng, còn nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm.
"...Cơ quan này nếu bỏ phần này đi, rồi trực tiếp nối vào đây, thì sẽ linh hoạt hơn, ngươi thử xem."
Bước chân Giang Nguyệt Bạch dừng lại, ừm? Sao giọng nói này quen quen thế?
Giang Nguyệt Bạch vòng qua rừng đào, nhìn về phía đình mát phía xa.
"Đúng đúng đúng! Quả là Vô Sân tán nhân cao tay hơn một bậc!"
Vô Sân tán nhân?!
Giang Nguyệt Bạch trợn to mắt, thấy nữ tu Nguyên Anh sơ kỳ đang mày mò với cơ quan khôi lỗi trong đình, tướng mạo thô kệch, nàng không nhịn được mà kêu lên.
"Mặc tâm hắc!"
Người trong đình nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, đầu tiên là nghi hoặc, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt Bạch nhìn kỹ, Mặc Bách Xuân kinh ngạc đến mức bật cả dậy khỏi ghế.
"Ngươi... ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại ở đây? Mà tu vi của ngươi..."
Mặc Bách Xuân hoảng sợ, con nhóc thối này ăn tiên đan chắc! !
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận